Tự ngôn của Trí Không (5)


TRÍ KHÔNG ĐÃ NÓI NHƯ THẾ

Trong một buổi chiều dịu mát, với những bước chân tỉnh thức và chính niệm, Trí Không nhìn thấy hai bên đường những bụi hoa, những hòn sỏi, những đống cát, những tàng cây... Hắn đột nhiên muốn cúi xuống, gửi tặng cho tất cả những gì nằm trong tầm mắt của hắn một nụ hôn. Và hắn cảm nhận thấy rằng, dường như vạn vật cũng đang muốn hôn hắn, ôm hắn vào lòng. Một cái hôn nồng nàn, một vòng tay trìu mến, Trí Không quăng mình vào trong sự sống của vạn vật, mỉm cười mãn nguyện...

Ngay lúc ấy, đột nhiên hắn nhìn thấy một con sâu đang cuộn mình đằng sau chiếc lá xanh của cây ngọc lan. Màu xanh của con sâu và màu xanh của chiếc lá trộn lẫn vào nhau đến mức không phân biệt đâu là chiếc lá, đâu là con sâu. Chỉ hiển hiện đôi mắt màu đen tuyền óng ánh cùng hai chiếc răng nhỏ đang cắn phập vào chiếc lá. Từng mảng, từng mảng của chiếc lá hụt đi dần dần, chậm rãi...

Ngay lúc đó, phía trên tường rào, hắn đột nhiên nhìn thấy một chú chim sâu nhỏ đang chu cái mỏ xinh xinh hót lên những tiếng hót thanh tao và thánh thiện. Đằng sau tiếng hót đó lại là một đôi mắt màu đen tuyền óng ánh cùng đôi cánh đang trực chờ sà xuống chiếc lá xanh tìm kiếm món mồi béo bở. Ranh giới giữa sự sống và cái chết của chiếc lá, của con sâu, của chú chim sâu... trở thành một vòng tròn quyện chặt vào nhau, tiêu diệt nhau, nương tựa nhau như một thánh ca diệu vợi của tự nhiên...

Trí Không đặt chiếc lá đang hụt dần bởi hai chiếc răng của con sâu trên lòng bàn tay, cho chú chim sâu được nhìn ngắm con sâu một cách rõ ràng... hắn cảm thấy mọi chiếc áo của đạo đức, của tôn giáo, của đúng sai, của thánh thiện và linh thiêng... không còn ý nghĩa nữa. Chỉ có tiếng gọi của tự nhiên mới thực diễn bày bức tranh sinh tồn một cách sống động nhất.

Cúi nhìn chiếc lá, cúi nhìn con sâu, cúi nhìn chim sâu... Trí Không bảo cho mà biết: có đúng và sai ở đây ư? có thiện và ác ở đây ư? có thiên đường và địa ngục ở đây ư? có thành và bại ở đây ư? có hợp và tan ở đây ư? có linh thiêng và tội lỗi ở đây ư?... Không, chẳng có gì hết. Chiếc lá đừng sợ hãi, con sâu đừng sợ hãi, chú chim sâu đừng sợ hãi. Các ngươi chẳng mất đi cái gì, chẳng được bất kỳ cái gì. Các ngươi chỉ đang thực hiện sứ mệnh tồn tại của chính mình. Và hãy hạnh phúc để toại thành điều đó.

Trong khi Trí Không đang thì thầm to nhỏ cùng chiếc lá, cùng con sâu, cùng chú chim sâu... như thế, thì xung quanh hắn lại vang lên những tiếng nói: tôi đúng, họ sai; tôi hoàn hảo, họ bất toàn; tôi đang đi trên đường thánh thiện, họ đang lầm lạc trong u tối...  Tôi ngước lên nhìn họ với đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Trí Không đã sống với những ý niệm đã chết, với những linh hồn đã chết đó từ bao giờ rồi nhỉ??? Hắn lắc đầu, lặng lẽ đứng dậy, tiếp tục bước đi trên con đường mình đang bước...
...

Tiếp tục bước đi trong vòng tay ôm ấp của hòn sỏi, của cánh hoa, của chiếc lá... vào một buổi chiều dịu mát. Hắn để cho đôi môi của hắn ca hát, đôi tay của hắn uyển chuyển theo nhịp điệu mà bước chân của hắn trở thành vũ khúc của thiên nhiên. Hắn đã hát lên những câu ca như thế này:

Này loài người, ta là đồng loại với mi, nhưng ta không đồng hành cùng mi. Những bước đi của các ngươi đã xa quá thực tại, đã lạc điệu với tự nhiên. Cũng có thể những bước đi của ta đã quá xa các ngươi. Ta đồng loại nhưng ta không đồng hành. Trong khi con đường này, ta chỉ có thể chia sẻ với kẻ đồng hành, chứ không thể chia sẻ với kẻ đồng loại.

Này loài người, đồng hành của ta phải là những kẻ đang sống, không phải là những kẻ đã chết. Bước đi của ta là trên mặt đất, không phải là con đường ở trên trời. Ngôn ngữ của ta là tiếng nói của loài người, không phải là tiếng nói của quan tòa đúng sai hay đạo đức thánh thiện. Hành vi của ta là hành động của một thực tại sống trọn vẹn và chân thành với sự sống, không phải là thứ hành vi được nhai lại, bắt chước biểu thức của quá khứ.

Này loài người, Trí Không tìm kiếm bạn đồng hành, nghĩa là tìm kiếm một cá nhân cụ thể với nhân cách cụ thể, chứ không phải tìm kiếm tiếng ồn ào lao xao của đám đông vô bản sắc và vô trách nhiệm. Trí Không không tự biến mình thành thầy tế chăn chiên nên không muốn giao lưu làm bạn với mấy tay thầy tu giả tạo. Trí Không không tự biến mình thành con cừu ngoan ngoãn nên không muốn kết bạn với những kẻ thiếu tiếng nói và ù ờ cạc cạc trước số phận của chính mình. Kẻ nào đem đạo đức, đem giới luật, đem tôn giáo, đem chính trị, đem thánh thiện linh thiêng, đem đúng sai phải trái... của đám đông ra nói chuyện với ta, xin vui lòng trở về ngôi chùa xi măng của mi mà chuyện trò cùng các pho tượng.

Này loài người, trên con đường của Trí Không, kẻ thiện hảo và công chính nhất là lương tâm của chính mình, là tình yêu ở trong mình. Ta tôn vinh kẻ nào sáng tạo, kẻ đập vỡ mọi thang bảng giá trị về nhân cách và đạo đức của đám đông, kẻ dám nhận trách nhiệm về mọi suy tư và hành động của mình. Kẻ không dối trá chính mình chính là kẻ thiện hảo và công chính nhất.

Này loài người, trên con đường của Trí Không, ta chỉ cần bạn đồng hành, ta không cần thầy, ta không cần trò, ta không cần kẻ sáng thế, ta không cần lũ cừu bám đuôi, ta không cần bầy ruồi nhăng nhít... Đi trên con đường của ta, Vô minh cũng chính là Phật tính, Địa ngục cũng chính là Niết Bàn, Thân ảo hóa cũng chính là Pháp thân Phật... Khi nào mi đủ can đảm đối mặt với sự thật như vậy, mi sẽ không còn sợ hãi đau khổ, mi sẽ không còn trốn tránh quỷ dữ... Mi chính là kẻ đồng hành cùng ta.
...

Khi Trí Không vừa đi chậm rãi như vậy, cho đôi môi hát lên những bản thánh ca như vậy, cho đôi chân nhảy như điệu vũ tuyệt vời như vậy... Ta thấy hàng nghìn năm của quá khứ đã và đang suy tàn. Ta thấy những pho tượng trên bệ thờ đang tan chảy. Ta thấy đám đông đang phẫn nộ, đang bối rối, đang sợ hãi, đang khinh miệt, đang căm thù, đang nhao nhao những lời phản bác... Ta thích thú đi về phía bọn họ, bởi bước đi của ta chính là sự suy tàn của mọi thang bảng giá trị.

Khi Trí Không vừa đi vừa hát vừa nhảy như thế, ánh chiều hoàng hôn len qua những chiếc lá xanh một màu vàng óng ả. Hắn ngước lên cao, thấy chú chim sâu vẫn đang dõi đôi mắt đen tuyền óng ánh trực chờ tìm kiếm con sâu. Hắn cúi xuống nhìn vào lòng bàn tay, thấy con sâu vẫn đang âm thầm cần mẫn ngoạm dần những mảng màu của chiếc lá. Mỉm cười, hắn thả lỏng bàn tay, cho chiếc lá xanh tiếp tục đung đưa trên thân cây giữa những cơn gió chiều thoang thoảng. Hắn tự nhủ với chiếc lá, với con sâu, với chú chim sâu... "Ta đã tìm thấy bạn đồng đồng hành".

Những bước đi của Trí Không đã bắt đầu như thế...

Trò chuyện cùng Nietzsche
Qua Zarathustra đã nói như thế

(6/7/15)


ZARATHUSTRA ĐÃ NÓI NHƯ THẾ
Tự ngôn của Zarathustra

Nhưng vào lúc ấy xảy ra một điều làm cho mọi cửa miệng đều câm tiếng cười và mọi con mắt đều nhìn sững. Vì trong thời gian ấy, người đi dây làm trò xiếc đã khởi sự biểu diễn: anh ta bước ra từ một con đường ngầm ở bờ thành rồi bước đi trên sợi dây căng thẳng giữa hai ngọn tháp, bên trên công trường và đám đông dân chúng. Vào lúc anh ta đang ở ngay giữa đường dây, cánh cửa lại bật mở ra lần nữa, rồi một gã thanh niên quần áo sặc sỡ trông giống như một thằng hề, nhảy ra ngoài rượt mau theo anh chàng đi dây xiếc. Gã cất cái giọng khủng khiếp kêu to: “Tiến lên, đồ khập khễnh, tiến lên mau, đồ chậm chạp, nham hiểm, đồ mặt tái xanh vì sợ hãi! Mau lên không thôi ta sẽ thọc lét mi bằng gót chân ta! Mi đang làm gì giữa hai ngọn tháp vậy? Lẽ ra mi phải bị nhốt trong tháp mới đúng; mi đang cản đường một kẻ tài giỏi hơn mi!” - Và cứ dứt mỗi lời gã lại tiến đến gần anh chàng đi dây thêm một tý; nhưng khi gã chỉ còn cách anh chàng đi dây một bước thì xảy ra chuyện khủng khiếp này làm mọi cửa miệng đều câm tiếng và mọi con mắt đều sững sờ: thằng hề rú lên một tiếng kêu quái dị rồi nhảy qua đầu anh chàng đi dây đang cản đường. Khi nhìn thấy kẻ địch mình chiến thắng, anh chàng đi dây điên đầu lảo đảo hụt chân khỏi dây; chàng ta mất thăng bằng và nhanh như chớp, rơi vào hố thẳm, như một cơn lốc xoáy bằng tay chân người. Công trường và đám đông dân chúng tựa như biển cả khi dông tố nổi lên. Mọi người bỏ chạy hỗn loạn, nhất là đúng nơi mà thân xác chàng đi dây sắp rơi xuống. 

Trong lúc đó Zarathustra chẳng hề nhích động, và tấm thân ấy rơi đúng ngay cạnh hắn, rách nát, gãy vụn, nhưng hãy còn sống. Một lúc sau, người bị thương định tỉnh lại và nhìn thấy Zarathustra đang quỳ gối gần anh ta; “Ngài làm gì đấy? chàng ta lên tiếng hỏi. Từ lâu tôi biết rằng sẽ có lúc ma quỷ ngáng chân cho tôi ngã. Giờ đây ma quỷ đang lôi tôi về hỏa ngục: ngài muốn cản đường ma quỷ đừng làm thế chăng?” 

- Bạn hỡi, tôi xin đem danh dự bảo cùng bạn: tất cả những điều bạn nói đều không có thực; chẳng có ma quỷ, cũng chẳng có hỏa ngục. Linh hồn bạn sẽ chết, còn chết nhanh hơn là thân xác bạn nữa: vậy, bạn chớ sợ hãi bất luận điều gì!” 

Chàng đi dây ngước mắt lên nhìn, ngờ vực. Rồi sau đó chàng ta trả lời: “Nếu quả ngài nói thực, tôi chẳng mất mát gì khi mất đi sự sống. Tôi chỉ còn là một con vật mà người ta bắt nhảy múa bằng những nhát roi và những cái miệng ốm o”. 

- Không đâu, Zarathustra đáp, bạn đã lấy nguy hiểm làm nghề của mình, chuyện đó chẳng có gì đáng khinh cả. Giờ đây nghề nghiệp bạn xô bạn vào cõi chết, vì vậy ta sẽ tự tay mai táng bạn”. 
Khi Zarathustra dứt lời, kẻ hấp hối không trả lời nữa; nhưng bàn tay chàng ta sờ soạng như muốn tìm bàn tay Zarathustra để tạ ơn. 

Trong khi đó, hoàng hôn chậm buông và công trường phủ đầy bóng tối; đám đông tản mát ra về vì ngay cả sự tò mò và sự sợ hãi cũng làm cho họ chán. Nhưng Zarathustra vẫn ngồi trên mặt đất, cạnh xác chết, tâm hồn chìm đắm trong những suy tư: Zarathustra đã quên bẵng thời gian. Sau cùng, đêm xuống và một ngọn gió lạnh thổi qua con người cô đơn. Lúc ấy, Zarathustra mới đứng dậy, tự nhủ lòng mình: 

“Ngày hôm nay, thật ra Zarathustra đã đánh được một mẻ cá hời! Zarathustra đã không đánh lưới được người sống, nhưng là một xác chết. 

Đời sống con người quả thật lạ lùng và bao giờ cũng tối ư vô nghĩa: một thằng hề cũng có thể trở thành điều bất hạnh giáng lên đầu nó. 

Ta muốn giảng dạy cho loài người chiều hướng cùng ý nghĩa của cuộc hiện sinh: đó là Siêu nhân, lằn chớp dữ lóe ra từ đám mây ảm đạm là con người. 

Nhưng ta hãy còn xa cách họ và tinh thần ta không nói cùng lương năng họ. Đối với loài người, ta hãy còn đứng giữa một thằng điên và một xác chết. 

Đêm tối thật mịt mùng, và mịt mùng là những con đường Zarathustra dấn bước. Hãy đến đây, hỡi người bạn đồng hành cứng đơ giá lạnh! Ta mang bạn đến một nơi mà tự tay ta sẽ mai táng bạn”. 

Khi Zarathustra đã tự nhủ lòng như thế rồi, hắn vác xác chết trên vai và khởi sự lên đường. Nhưng đi chưa được trăm bước thì có một người lẻn đến bên Zarathustra thì thầm bên tai hắn - kẻ đang thì thầm với hắn lại chính là thằng hề trên tháp! Gã thì thào: “Hỡi Zarathustra! Hãy mau rời khỏi thành phố này vì nơi đây có quá nhiều người thù ghét ngài. Những người thiện hảo và công chính thù ghét ngài, họ gọi ngài là kẻ thù và người khinh miệt họ; những tín đồ của đức tin đích thực thù ghét ngài và gọi ngài là mối nguy hiểm cho đám đông. Ngài hãy còn may là được người ta chế giễu, vì thực sự ngài đã ăn nói như một thằng hề. Ngài hãy còn may vì làm bạn với tên chó chết: khi tự hạ mình như thế, ngài đã tự cứu mình được lần này. Nhưng ngài hãy mau lìa bỏ thành phố - bằng không, ngày mai là người sống, tôi sẽ nhảy qua một xác chết”. Sau khi thì thầm như vậy với Zarathustra, thằng hề biến dạng; và Zarathustra tiếp tục hành trình qua những con đường tối ám. 

Ở cổng ra vào thành phố, những người phu đào huyệt bắt gặp Zarathustra; họ đưa đuốc soi mặt hắn, và khi nhận ra Zarathustra, họ chế giễu: “Zarathustra mang theo thằng chó chết! Hoan hô, Zarathustra làm kẻ đào huyệt! Vì chúng ta có những bàn tay quá sạch để đào mồ chôn con thịt ấy. Vậy ra Zarathustra muốn ăn trộm thức ăn của quỷ à? Can đảm dữ. Thích thú tợn! Miễn là quỷ sứ đừng ăn trộm khéo hơn Zarathustra! - Quỷ sứ sẽ ăn trộm cả hai người, hắn ta sẽ ngấu thịt cả hai người!” Rồi họ cùng chụm đầu cười vang với nhau. 

Zarathustra không thốt một lời, tiếp tục con đường. Sau suốt hai giờ đi dọc theo những khu rừng cùng những đầm lầy, Zarathustra cứ nghe mãi những tiếng chó sói tru rống vì đói mồi đến đỗi cơn đói cũng cào xé chính lòng hắn. Vì vậy, Zarathustra dừng bước trước một căn nhà lẻ loi, bên trong có ánh lửa lập lòe soi chiếu. Zarathustra tự nhủ lòng mình: 

“Cơn đói bắt chộp lấy ta như một tên cướp. Giữa những khu rừng cùng những đầm lầy, cơn đói bắt chộp lấy ta, trong đêm tối dày đặc mịt mùng. 

Cơn đói của ta có những ý thích bốc đồng. Thường ta chỉ thấy đói sau bữa ăn, và suốt ngày hôm nay, cơn đói chẳng chịu đến: vậy thì cơn đói đã lê lết chậm trễ nơi nao?” 

Nhủ xong, Zarathustra gõ cửa. Một lão trượng xuất hiện; ông lão mang theo đèn và lên tiếng hỏi: “Ai đến với ta cùng giấc ngủ trằn trọc của ta đó?” 

- Một người sống và một kẻ chết, Zarathustra trả lời. Xin lão trượng cho tôi ăn uống; cả ngày nay tôi đã quên ăn uống. Kẻ nào cho người đói khát ăn uống sẽ bồi bổ nguyên khí tâm hồn mình: minh triết khôn ngoan dạy như thế”. 

Ông lão trở vào nhà, nhưng rồi lại trở ra ngay, và đưa cho Zarathustra bánh cùng rượu: “Đây là một vùng tàn bạo cho những kẻ đói khát, ông lão lên tiếng: vì vậy ta mới cư ngụ tại đây. Người và vật đến với ta, nhà ẩn sĩ. Nhưng ngươi hãy mời người bạn đồng hành của ngươi ăn uống đi chứ, y coi bộ còn mỏi mệt hơn ngươi”. 

Zarathustra trả lời: 

“Bạn đồng hành của tôi đã chết rồi, tôi sẽ khó mà ép y ăn uống”. 

Ông lão càu nhàu: 

“Chuyện đó chẳng liên can gì với ta; kẻ nào gõ cửa nhà ta phải dùng những gì ta dâng mời. Các ngươi hãy ăn uống và chúc các ngươi sức khỏe!” 

Sau đó, Zarathustra còn đi bộ thêm hai giờ nữa, dò dẫm theo những con đường và tin vào ánh sáng của những vì sao: vì hắn đã quen đi đêm và thích nhìn tận mặt những gì còn đang say ngủ. Nhưng khi ánh triêu dương ló dạng, Zarathustra thấy mình đang ở trong một khu rừng sâu mịt mùng chung quanh chẳng thấy rõ một lối đi nào. Lúc bấy giờ Zarathustra đặt xác chết vào một thân cây rỗng, cao hơn tầm đầu - hắn muốn lũ chó sói khỏi với tới - rồi ngả người nằm nghỉ trên rong rêu xanh mát. Liền đó, Zarathustra thiếp ngủ, thân thể mệt nhoài, nhưng linh hồn thanh thản. 

Zarathustra ngủ thật triền miên, không những ánh triêu dương vờn trên mặt hắn mà cả ánh sáng ban mai. Sau cùng Zarathustra mở mắt: kinh ngạc, Zarathustra ngắm nhìn khu rừng và sự tĩnh mịch, kinh ngạc, Zarathustra nhìn bản thân mình. Rồi như một gã lính thủy đột nhiên nhìn thấy đất liền, hắn vụt đứng dậy, thét lên một tiếng mừng rỡ: hắn vừa nhìn thấy một chân lý mới. Và Zarathustra tự nhủ lòng mình như sau: 

“Ta bắt đầu thấy rõ: ta đang cần những người bạn đồng hành, những người bạn đồng hành còn sống - chứ không phải những người bạn đồng hành đã chết và những tử thi mà ta mang theo nơi nào ta muốn tới. 

Ta đang cần những người bạn đồng hành còn sống theo bước ta, vì họ muốn tự theo bước chính họ - khắp mọi nơi ta muốn đến. 

Ta bắt đầu thấy rõ: Zarathustra chẳng nên ngỏ lời cùng đám đông mà chỉ nên lên tiếng với những người bạn đồng hành! Zarathustra chẳng nên biến thành người chăn chiên và con chó canh giữ một đàn chiên! 

Ta đã đến chính là để tách lìa nhiều con chiên khỏi đàn chiên. Đám đông dân chúng và bầy chiên sẽ căm phẫn ta: những kẻ chăn chiên sẽ xem Zarathustra là tên trộm đạo. 

Ta gọi họ là những kẻ chăn chiên, nhưng thật ra họ có tên là những con người thiện hảo và những kẻ công chính. Ta gọi họ là những kẻ chăn chiên, nhưng thực ra họ có tên là những tín đồ của đức tin đích thực! 

Hãy nhìn những con người thiện hảo và những kẻ công chính! Họ thù ghét kẻ nào nhất? Kẻ đứng lên đập vỡ những bảng giá trị của họ, kẻ hủy hoại, kẻ phạm tội trọng[6]: thế mà, đó là kẻ sáng tạo. 

Hãy nhìn những tín đồ của đức tin đích thực! Họ thù ghét kẻ nào nhất? Kẻ đứng lên đập vỡ những bảng giá trị của họ, kẻ hủy hoại, kẻ phạm tội trọng: thế mà, đó là kẻ sáng tạo. 

Điều mà kẻ sáng tạo tìm kiếm, chính là những bạn đồng hành, chứ không phải những xác chết, những bầy chiên và những đám tín đồ. Những con người sáng tạo như hắn, đấy chính là điều mà kẻ sáng tạo tìm kiếm - những con người ghi khắc những giá trị mới trên những tấm bảng tinh khôi. 

Điều mà kẻ sáng tạo tìm kiếm, chính là những bạn đồng hành, những người thợ gặt để trợ giúp hắn: vì nơi hắn, mọi sự đều chín muồi cho mùa gặt. Nhưng hắn lại thiếu trăm ngàn lưỡi hái: vì thế kẻ sáng tạo giận dữ điên cuồng bứt ra những bông lúa của mình. 

Điều mà kẻ sáng tạo tìm kiếm, chính là những bạn đồng hành, những người biết mài sắc lưỡi hái của mình. Người ta sẽ gọi họ là những kẻ phá hoại và những kẻ khinh miệt thiện ác. Nhưng chính họ là những con người sẽ gặt hái và cử hành lễ vui. 

Những con người sáng tạo như mình, đấy là điều mà Zarathustra đang tìm kiếm, những con người gặt hái và vui hưởng cùng với mình: nào có làm gì được với những đàn chiên, những kẻ chăn chiên và những xác chết! 

Còn ngươi, người bạn đồng hành đầu tiên của ta, xin hãy an nghỉ! Ta đã mai táng ngươi cẩn thận trong lòng cây rỗng, ta đã cẩn trọng đề phòng cho ngươi khỏi bị sói tha. 

Nhưng ta rời ngươi đây, thời gian đã trọn rồi. Giữa hai buổi bình minh, một chân lý mới đã hiện đến với ta. 

Ta chẳng nên làm người chăn chiên, cũng chẳng nên làm kẻ đào huyệt. Ta sẽ chẳng bao giờ ngỏ lời với dân chúng; đây là lần cuối cùng, ta ngỏ lời với một xác chết. 

Ta muốn tìm gặp những con người sáng tạo; những con người gặt hái và vui hưởng: ta muốn chỉ cho họ thấy bảy sắc cầu vồng cùng tất cả những bậc thang dẫn đến Siêu nhân. 

Ta sẽ ca hát bài ca của ta cho những nhà ẩn sĩ, những con người hai bóng trong cô đơn; và cho bất luận ai còn tai nghe được những điều kỳ diệu, ta sẽ làm tim ta trĩu nặng vĩnh phúc tuyệt vời. 

Ta tiến bước về mục tiêu của ta, ta đi trên con đường của ta; ta sẽ nhảy qua đầu những kẻ ngập ngừng do dự và những kẻ trì chậm lối đi. Bước đi của ta sẽ là sự suy tàn của bọn chúng!” 

Zarathustra tự nhủ lòng mình như thế, trong khi mặt trời nằm trên thiên đỉnh; rồi hắn ngước mắt nhìn dò hỏi - vì hắn nghe trên đầu mình tiếng kêu sắc lạnh của một con chim. Và kìa! Một con ó lượn thành những vòng tròn rộng trên trời, và một con rắn treo tòn ten nơi cổ ó, không giống như một con mồi nhưng như một người bạn: vì rắn quấn vòng quanh cổ ó. 

“Những con thú của ta!” Zarathustra bảo thế và lòng hắn dấy lên nỗi hân hoan êm ả. 

“Con vật kiêu hãnh nhất dưới ánh mặt trời và con vật giảo hoạt nhất dưới ánh mặt trời - chúng đã lên đường trong sự biết ơn. 

Chúng đã muốn biết xem liệu Zarathustra có còn sống không. Thật ra, ta hãy còn sống chăng? 

Ta đã gặp nhiều nguy hiểm giữa loài người hơn là giữa loài thú. Zarathustra đang theo những con đường nguy hiểm. Cầu xin những con vật của ta hướng dẫn ta!” 

Khi Zarathustra đã nói như thế xong, hắn nhớ lại những lời của vị thánh già nua trong khu rừng, hắn thở dài nhủ với lòng mình như vầy: 

“Ta còn phải khôn ngoan trí huệ hơn nữa! Ước gì ta giảo hoạt từ tận đáy lòng, như con rắn của ta. 
Nhưng ta đang đòi hỏi điều không thể được: vậy thì ta cầu xin cho lòng kiêu hãnh luôn đi đôi với trí huệ hiền minh của ta. 

Và nếu có một ngày nào trí huệ hiền minh bỏ ta: - Hỡi ôi! Nó thích cất cánh tuyệt mù - thì ít ra lòng kiêu hãnh cũng tiếp tục tung bay cùng cơn điên của ta!” 

Cuộc hạ san của Zarathustra đã bắt đầu như thế.
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất