Rỉ rả đêm xuân


Mênh mang khung trời định mệnh
Ta buông mình cho tháng năm trôi
...

Bàn tay năm ngón với về miền ảo tượng
Bàn chân năm ngón níu về chốn phong sương
Đêm nghe phận mình trở giấc trong hoang hoải
Ngày lắng sinh tồn vặn vẹo cuộc đầu thai

Hữu hạn phận người giữa đôi bờ đối đãi
Vô hạn tình yêu giữa vạn cuộc sinh nhai
Ta lướt qua nhau trong ánh nhìn vô tận
Sâu thẳm duyên tình là tịch lặng vô biên

Khởi thuỷ nhân sinh là khoảng không mờ mịt
Chung cục nhân tình là khoảng trống không tên
Hành trình đến đi là trò hề bất tận
Kẻ diễn kẻ xem thoáng chốc chuyển chỗ ngồi

Ta thấy thân ta là phận số bi ai
Khóc cười diễn tấu bất định trong an bài
Sông này núi nọ nhìn nhau nuôi hoài niệm
Sử lịch tái hồi quá khứ thành tương lai
...

Trời xuân đất khách rỉ rả mưa rơi
Ta lắng nghe ta tí tách khung trời viễn mộng

(9/3/14)

CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất