Chào tháng 3!


Chào tháng 3 bằng một đêm lên cơn sốt 3 lần. Nằm trong chăn, nghe từng giọt mồ hôi tí tách y như những cơn mưa bất chợt hôm nào, cộng thêm đàn chó sủa inh ỏi... khiến màn đêm nơi thành Vinh nao nao niệm ý khó diễn tả thành lời.

Tháng 3 đến rồi. Và tôi chợt nhận ra không biết từ khi nào mình đã đánh mất ý niệm về thời gian. Cảm giác trong tôi lúc này là ngày nào cũng như ngày nào, nhẹ nhàng và bình yên trôi. Nếu giả sử có gọi là xáo động, ấy là do tôi cố ý cợt đùa cùng cảm xúc của chính mình đấy thôi.

Tháng 3 gõ cửa. Và tôi chợt nhận ra cánh cửa phòng mình dường như rất ít khi khoá. Vẫn là chiếc mành tre hờ hững mặc cho những cơn gió đi về. Tương lai có đến hay đi, quá khứ có đi hay ở... thì vẫn còn đó là chiếc chõng tre đơn sơ cùng bình trà nóng nhắc ta về cùng thực tại. Nếu giả sử có hoài niệm hay mộng mơ, ấy là do tôi cố ý đùa cợt với cuộc sống của chính mình đấy thôi.


Này hoa nhài, thật khó diễn đạt thành lời những xúc cảm của tình yêu. Chẳng phải vì tôi không yêu, mà cũng chẳng phải vì tôi thiếu vốn từ đến mức chẳng thể nói. Chỉ là... tôi cứ thích im lặng thế thôi. Im lặng để quan sát, để chiêm ngưỡng, để cảm nhận và để tận hưởng. Nếu đó có là nụ hôn, hay một vòng tay ấm, thì ở đó đã đủ cả thiên trường thi tình yêu được chuyển hoá từ Lời thành Hành động. Và việc của chúng ta giản đơn là nhắm mắt vào...

Này thành Vinh, không khí miền Trung khắc nghiệt lắm, nhưng tình người cũng ấm áp lắm. Tuy vậy, vẫn phải thốt lên câu nói thật lòng nhất có thể: chưa hiểu ai lắm đâu. Có người nói nhiều, có người nói ít, có người vô tư, có người sâu sắc, có người đằm thắm, có người ruột để ngoài da... và kỳ thật thì ở đâu cũng có đủ các tính cách như thế. Và tôi vẫn đến với các bạn theo cách mà nội tâm tôi đang lên tiếng: mình như thế nào thì luôn nhìn người ta như vậy...

Này tôi ơi, thân thể lại bắt đầu nhõng nhẽo như đứa trẻ lên ba nhớ mẹ rồi đó. Cười và khóc, vui và buồn, an lạc và phiền não... vẫn còn cuốn tôi đi như dòng sông đang kéo theo cánh bèo lạc. "Nhà" vẫn là một ý niệm xa xỉ, tuy vậy, vẫn đang còn đang trong quá trình thoát thai tập tành làm "người lớn", nghĩa là có trách nhiệm hơn với người và với mình, với những thao thức và suy tư... dẫu biết cũng chẳng để làm gì, ngoài một giấc mơ, ngoài một cuộc chơi, ngoài một chuyến đi dạo thênh thang giữa sinh tử cuộc đời...


Tháng 3 ơi? Em là 30 ngày tròn trĩnh nhắc tôi về thời gian. Nếu có thể để tôi quên thời gian đi, như một áng mây không thắc mắc về sự tụ tán của duyên phận, thì coi như xúc cảm tháng 3 trong tôi chỉ giản đơn là xúc cảm về yêu thương, về sự hiện hữu ở trong nhau theo cách mà tháng 3 đến và đi như tháng 2 hay tháng 4 đã từng có mặt...

Tháng 3 ơi? Em chẳng phải là tháng khởi đầu cho một năm, cũng chẳng phải là tháng khép lại chu trình tuần hoàn của 365 ngày trên mặt đất. Nếu em đã từng hiện hữu như bước đệm hay gạch nối giữa tháng 2 và tháng 4, thì cũng hãy để cuộc đời tôi chỉ giản đơn là những tháng ngày gạch nối giữa quá khứ và tương lai, là bước đệm giữa những lạc hậu và tân tiến...

Tháng 3 ơi? Em đã có mặt. Và tôi cũng đang hiện hữu đây. Cười một nụ nhẹ nhàng, vòng một bàn tay ấm ấp, và nếu xúc cảm dâng trào, xin gửi nhau một nụ hôn nồng cháy. 

Để làm gì? Để làm gì? 
Để Chúa cũng phải bó tay với câu hỏi đó thôi, em ạ!!


Chào tháng 3 nhẹ nhàng
Để thỉnh thoảng cần một cơn sóng nhắc mình tỉnh giác

Chào thành Vinh ấm áp
Để lắm lúc biết mình còn có sức đề kháng đến đâu

Chào hoa nhài yêu dấu
Để đôi khi được nhớ gấu như một áng vân phù

...

(1/3/14)

CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất