Tình đắng?

Yêu người không yêu mình, có phải là đắng?
Thấy người mình yêu vui trong tay người khác, có phải là đắng?
Thấy người mình yêu bước lên xe hoa cùng người chẳng phải là ta, có phải là đắng?
Đó chắc hẳn là đắng, nhưng không phải là TÌNH đắng, mà là cái đắng của sự CHIẾM HỮU.

Bị phản bội niềm tin, có phải là đắng?
Đổ vỡ một hy vọng, có phải là đắng?
Ước mơ không thành hiện thực, có phải là đắng?
Đó chắc hẳn là đắng, nhưng không phải là TÌNH đắng, mà là cái đắng của sự THAM CẦU.

TÌNH vốn không đắng, bởi bản chất thật sự của tình yêu là CHO ĐI
TÌNH vốn không đắng, bởi bản chất thật sự của tình yêu là KHÔNG CẦN NHẬN LẠI
TÌNH vốn không đắng, bởi bản chất thật sự của tình yêu là KHÔNG CẦN TÍNH TOÁN 
Nếu bạn thấy còn vị đắng trong tình yêu, bạn nên hiểu rằng, bạn chưa thật sự nếm đúng tinh chất của TÌNH YÊU.

Quả bưởi có thể có chua hay ngọt
Nhưng ăn cái vỏ của nó thì bao giờ cũng thấy vị Đắng
Ta mới chỉ ăn cái vỏ của nó, đã vội phán đoán là quả bưởi đắng, kỳ thật là ta chưa hề ăn bưởi.


Tại sao tôi nói rằng Tình yêu đích thực thì không đắng? Bởi lẽ, tình yêu không phải là CHIẾM HỮU người mình yêu thành "tài sản" riêng cho mình. Nếu bạn yêu một người, và người đó không yêu bạn, nếu tình yêu của bạn là thật, bạn sẽ TÔN TRỌNG quyết định của họ, mà không hề thấy đắng. Nếu bạn yêu một người, và người đó thì đang hạnh phúc trong tay người khác, nếu tình yêu của bạn là thật, bạn sẽ HẠNH PHÚC thay cho người mình yêu, mà không hề thấy đắng.

Tại sao tôi nói rằng Tình yêu đích thực thì không đắng? Bởi lẽ, tình yêu không phải là GIAO DỊCH KINH DOANH, và tình cảm là vật phẩm trao đổi ngang giá. Nếu bạn yêu một người, bạn sẽ không cần người ta phải HỨA HẸN, vì mọi lời hứa hẹn chỉ nói lên rằng chúng ta chưa từng TIN TƯỞNG NHAU. Nếu bạn yêu một người, bạn có thể hy vọng người mình yêu hạnh phúc hơn, tốt hơn... cho CHÍNH HỌ, chứ không phải cho CHÍNH BẠN, vì nếu chỉ nghĩ cho bạn thôi, thì thật ra bạn đang yêu bản thân mình, chứ không hề yêu họ.

Tôi xin kể cho bạn một câu chuyện nhỏ: Có một hiền triết, nhìn thấy một chàng trai nước mắt ngắn dài, đang thút thít tỉ tê vệ đường. Ông ta tới hỏi chàng trai: "Vì sao con khóc?". Chàng trai nói: "Vì con đã mất tình yêu rồi". Ông già hỏi tiếp: "Sao con biết con mất tình yêu?". Chàng trai trả lời: "Vì người con yêu đã phản bội con, đi theo một người khác". Ông già hỏi tiếp: "Con vẫn còn yêu cô gái đó chứ?" Chàng trai nói: "Con còn yêu cô ấy nhiều lắm!". Lúc này ông già mới phá lên cười mà nói rằng: "Này con, người khóc đáng ra không phải là con, mà phải là cô gái ấy. Vì người thật sự đánh mất tình yêu của con là cô gái đó, còn con vẫn còn yêu cô ta, nghĩa là tình yêu vẫn ở trong con, sao lại gọi là mất?!".

Câu chuyện trên chỉ là một cách thức điển hình để nhắn nhủ với bạn rằng: đừng khoác những chiếc áo của chiếm hữu, mong cầu, ích kỷ... cho Tình yêu. Một tình yêu thật sự, phải được xuất phát từ bên trong bạn, dành cho một ai đó. Nếu họ không nhận nó, thì bạn có thể thong thả tìm người khác để trao tặng; còn tình yêu ở trong bạn, thì vẫn còn đó, chẳng mất đi đâu mà phải thở than ca thán.

Tôi cũng đã từng nghe đâu đó nói rằng: chất liệu nuôi dưỡng tình yêu thật sự, không phải là hạnh phúc, mà là đau khổ; không phải là vị ngọt, mà là vị đắng. Thường những cô gái hay chàng trai, chỉ nhớ đến những người gây đau khổ cho mình, mà không hề nhớ người đã đem hạnh phúc cho mình. Câu nói đó không hẳn là sai, nhưng cũng không hẳn là đúng. Bởi trong đau khổ, bạn sẽ tồn tại một cái TÔI, và từ cái Tôi đó mà có được - mất; hoan lạc - đau đớn; sung sướng - khổ sở;... Và khi cái Tôi có mặt, thì nhớ nhung, quyến luyến, đam mê... sẽ xoay quanh nó như vệ tinh quay quanh mặt trời. Còn trong hạnh phúc thật sự, dường như vắng mặt cái Tôi, chỉ còn hạnh phúc, nên những gì đem lại hạnh phúc, bạn sẽ nhanh chóng quên đi. Nói nôm na thế này, nếu tôi đặt đôi môi của tôi lên má bạn, bạn sẽ thấy ấm áp ngọt ngào, nhưng chỉ cần rửa mặt, thì dấu son đã không còn nữa; ngược lại, nếu tôi tát cho bạn một cái nổ đom đóm mắt, thì phải mất thời gian khá lâu, năm dấu ngón tay in trên má bạn mới dần phai theo thời gian, nên những gì đau đớn thường nhớ lâu là như thế.

Tôi cũng đã từng nghe đâu đó nói rằng: tình chỉ đẹp khi tình dang dở, tình mất vui khi đã vẹn câu thề. Câu nói đó cũng có phần đúng của nó, bởi rằng: khi tình còn dang dở, thì mọi mong muốn của ta, hy vọng ta, ước mơ của ta... đều dang dở; và vì dang dở nên bạn không biết thật sự chuyện tiếp theo nó sẽ là gì, vì thế sự tò mò, háo hức, những khoái cảm ban đầu vẫn còn đó... Và do chưa có hồi kết, thế nên bạn vẫn còn thấy nó đẹp, nó tuyệt vời. Đặt trường hợp ngược lại, nếu bạn được yêu người yêu bạn, bạn cưới người ta về làm chồng, sống trong một thời gian dài, những thói hư tật xấu của cả hai bắt đầu bộc lộ, những ngỡ ngàng ban đầu qua đi, những phút đam mê quyến luyến dần phôi pha theo thời gian... bạn sẽ thấy cái đẹp của tình yêu mà bạn tưởng tượng đó không còn nữa, và lúc này, dẫu sống trong tình yêu mà bạn đã từng thề bồi hẹn ước, lúc này cũng chẳng khác địa ngục trần gian.

Tôi muốn nhắn nhủ điều gì với bạn?

À, nếu bạn đang yêu một người không yêu bạn, và bạn biết chắc tình yêu của mình là thật, hãy tiếp tục yêu, và đừng quan tâm họ có yêu bạn hay không. Nếu họ hạnh phúc trong tay người khác, một tình yêu đích thực sẽ cảm thấy mừng cho họ, hạnh phúc thay cho họ. Còn nếu bạn cảm thấy vẫn còn đó chút đắng cay, chút xót xa nghẹn lại nơi cổ họng, tôi xin trả lời luôn cho bạn rằng: bạn không hề yêu anh ta, bạn chỉ yêu chính bạn mà thôi, và vị đắng mà bạn cảm nhận kia chính là những dấu móng tay bạn tự cào xé lên cái Tôi của chính bạn. Đừng đổ thừa cho TÌNH YÊU.

Còn nếu tình yêu của bạn, chẳng may đứt gánh giữa đường, thì với một tình yêu đích thực, chúng sẽ chuyển sang tình bạn thâm giao tri kỷ, bởi thời gian hai người bên nhau đó, sẽ chẳng mấy người có thể hiểu thấu. Nhưng nếu mối quan hệ đó đột nhiên trở thành xa lạ, trở thành kẻ thù... thì nó chỉ nói lên một điều thôi: bạn chưa từng yêu người ta bằng tình yêu đích thực, mà chỉ là tâm lý chiếm hữu bấy lâu nay dẫn dắt, và bạn lầm tưởng đó là tình yêu. Và một tài sản (cô gái hay chàng trai) đang nằm trong tay bạn, bây giờ nằm trong tay người khác, thì sự phản ứng tất nhiên của cái Tôi là đau đớn, xót xa cũng không có gì là lạ. Bạn nỡ lòng nào coi người yêu của bạn, chỉ là một thứ tài sản di động 2 chân không hơn không kém?!

Tình yêu?
Đó là cho đi, là đồng cảm, là chia sẻ, là niềm vui, là hạnh phúc của sự vắng mặt cái Tôi.
Và yêu một ai đó, là người này mà không phải là người khác
Ấy là cái duyên mà hai người đã cùng nhau gieo hạt tại một thời điểm nào đó.
Nếu mối quan hệ đó đứt gánh giữa chừng
Thì bạn biết rằng: duyên đã hết, và ai cũng cần phải bước đi trên con đường riêng của họ.
Mọi sự bám víu, năn nỉ, van xin, lạy lục đều không phải là minh chứng cho Tình yêu
Mà chúng chỉ là dấu hiệu cho thấy cả hai đang "vật hoá" tình yêu của chính mình.

(17/1/14)


Thân tặng Gió Ấm

Trên con đường về nhà, bạn sẽ ngạc nhiên bởi khá nhiều người cùng đi chung đường với bạn
Sẽ có người bạn thấy quen, sẽ có người bạn không quen
Và theo thời gian, bạn sẽ thấy họ lần lượt quẹo trái, quẹo phải để về căn nhà của họ
Còn bạn, xin nhớ cho rằng, chỉ có chính bạn mới đi cùng bạn đến cuối cuộc đời.
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
4 Comments

4 nhận xét:

  1. Có ông doanh nhân nọ suốt ngày bận rộn đếm những ngôi sao trên trời vì cho rằng là của ổng. Lại còn hoang tưởng nếu có nhiều sao thì có thể mua thêm những ngôi sao khác.
    Cái sự chiếm hữu trên đời này cũng ngớ ngẩn như thế sao @@

    Trả lờiXóa
Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất