Trường thi không hồi kết

Nằm riết đến mức liệt hẳn cả một bên vai mà vẫn cứ muốn nằm mãi, chắc hẳn cái nằm đó phải có cái gì cực kỳ thi vị. Vâng! Phải thi vị thôi, vì mùa hoa nhài lại về, nên dẫu biết sẽ bị trúng gió cũng ráng nằm mà tận hưởng. Niềm vui và bất hạnh luôn là một cặp song trùng đối ngẫu đùa dai thế đấy.

Đúng là dạo này cảm xúc trong tớ bị đóng băng, không phải là không vui không buồn theo kiểu trơ trơ như gỗ đá vô tri đến mức chẳng biết viết gì đâu, mà chỉ vì hạnh phúc quá nên chẳng viết được. Buồn tận cùng thì chỉ muốn im lặng, mà vui tận cùng thì cũng chỉ muốn tan mình tận hưởng. Bởi sợ viết ra rồi thì niềm vui cũng theo con chữ bay mất.

Buồn thì ngồi mãi cũng chẳng hết ngày, nên tớ thường giết thời gian bằng cách ngủ. Vui thì thấy thời gian sao mà trôi nhanh thế, và vì tiếc thời gian trôi nhanh quá nên tớ cũng chọn cách: ngủ. Trong giấc ngủ, tớ có thể tan biến cái Tôi trong vui và buồn, trong mơ và thực, trong thật và ảo, trong tưởng và tri. Túm lại dạo này ít viết vì bận ngủ.

Hôm qua bạn giới thiệu cho tớ bài hát Cuốn tiểu thuyết buồn do Hiền Thục hát để tăng độ cảm xúc, viết vài dòng cảm nhận. Ờ thì bài hát hay thì có hay thật, nhưng o bế cuộc sống xung quanh tình yêu quá. Nhưng mà cũng đúng, vì ngoài tình yêu thì cuộc đời này chẳng có quái gì đáng để viết cả. Đời mà không tình yêu thì đời vô nghĩa, vì thế ai mà không biết yêu là gì, Trí Không thẳng thắn khuyên bạn nên tự tử chết đi cho rồi.


Bài hát viết là: "Chuyện tình tôi giống như cuốn tiểu thuyết buồn". Mới nghe đã thấy chán ngắt và tẻ nhạt rồi. Bởi đã nói đến "Chuyện tình" thì chắc chắn "chuyện tình" nào cũng tựa như tiểu thuyết cả. Mà đã nói đến "Tiểu thuyết" thì chắc chắn "tiểu thuyết" nào cũng phải xoay quanh chuyện tình cả. Tình là Tiểu thuyết mà Tiểu thuyết chính là Tình. Tình yêu mà không như Tiểu thuyết thì Tình yêu đó hẳn là một cuộc mặc cả tính toán. Mà Tiểu thuyết mà không như Tình yêu thì Tiểu thuyết đó hẳn là sách Lịch sử dạy học sinh phổ thông. Vì thế, nghe qua tai Trí Không, câu đó phải nên đổi lại là: "Chuyện tình tôi vốn là một thiên tiểu thuyết... ". Còn "Vui" hay "Buồn" phải xem góc độ tham chiếu của nó là gì đã. Nếu bạn lấy kết quả hôn nhân là đích đến thì tôi e "thiên tiểu thuyết" đó quả là tẻ nhạt; nếu bạn lấy trăm năm đầu bạc thì tôi e "thiên tiểu thuyết" đó dài dòng lê thê; nếu bạn lấy mỗi khoảnh khắc yêu nhau là bí mật tóc tơ thì chắc hẳn "thiên tiểu thuyết" đó rất đáng để đọc mỗi ngày. 

Vậy tôi xin bắt đầu thiên tình sử Trí Không của tôi bằng câu này nhé: 

Chuyện tình tôi vốn là trường thi tuyệt tác

Đến dòng thứ hai là: "Từng hàng mang theo biết bao dòng lệ tuôn". Quy nạp quá. Viết văn mà chỉ quan tâm đến "từng hàng" thì nhà văn này chắc còn đang bập bẹ vào cửa ngõ văn chương. Tình yêu mà chỉ quan tâm đến "từng mối tình" thì kẻ này chắc hẳn chẳng yêu đương gì cả. Viết văn phải quan tâm đến từng từ, từng dấu chấm phẩy. Tình yêu đích thực phải quan tâm đến từng ánh mắt, từng nụ cười, từng thoáng gặp gỡ. Mà ai lại bắt đầu yêu đương bằng một tràng "dòng lệ tuôn" thế chứ?! Sai trăm lần sai. Yêu phải bắt đầu từ những rung động, từng nhịp đập thổn thức của con tim, từng nụ cười e thẹn, từng cái thoáng đỏ mặt nóng vành tai... 

Vậy tôi xin được viết tiếp mối tình của Trí Không ở nhịp thứ hai nhé:

Chuyện tình tôi vốn là trường thi tuyệt tác
Từng câu từng chữ chứa đựng biết bao thổn thức tâm hồn

Dòng thứ ba trong bài hát, đọc đến là đã muốn bịt mắt, nghe đến là đã muốn bịt tai lại rồi: "Nhiều lần tôi muốn quên đi những kỷ niệm". Yêu làm quái gì mà lại "muốn quên đi". Thật vớ vẩn hết sức. Yêu thì càng phải muốn nhớ, nhớ da diết, nhớ tha thiết, nhớ đến nghẹn ngào, nhớ đến dạt dào... dẫu người tình có bỏ ta đi. Vì sao? Vì chỉ cần người đến với ta, dù chỉ là khoảnh khắc thôi, cũng đáng để trân trọng, đáng để tri ân, đáng để ca tụng, đáng để nhớ nhung, đáng để tôn thờ. Bởi thế, với Trí Không, chỉ có một ước ao mà thôi, ấy là ước gì được nhớ mãi, nhớ hoài, nhớ tha thiết, nhớ dâng trào mọi kỷ niệm về em, dẫu em còn ở đây hay em đã ra đi.

Thế cho nên:

Chuyện tình tôi vốn là một trường thi tuyệt tác
Từng câu từng chữ chứa đựng biết bao thổn thức tâm hồn
Tôi vẫn hằng cầu xin, xin được nhớ em da diết
Dẫu cho em còn đây, hay đã khuất theo nẻo đi nào
...

Định phân tích tiếp, mà nghĩ dài dòng văn tự quá, e rằng bài hát mất cơ hội dậy sóng, thôi thì viết hẳn một bài khác đối đáp hầu chuyện bà con chơi vậy:

Chuyện tình tôi vốn là trường thi tuyệt tác
Từng câu từng chữ chứa đựng biết bao thổn thức tâm hồn
Tôi vẫn hằng cầu xin, xin được nhớ em da diết
Dẫu cho em còn đây, hay đã khuất theo nẻo đi nào

Mỗi khi đêm về trầm mình trong gió lạnh
Tôi lại để mình lang thang theo những cung đường xưa
Nhớ về em quá khứ, để được yêu thêm em hiện tại
Gom góp vui buồn xin gửi tặng tình nhân

Tự hỏi làm sao để được yêu em nhiều hơn như thế
Tự hỏi làm sao để cùng em viết tiếp giấc mơ
Tự hỏi làm sao để nhắc em tình mình không là hư ảo
Tự hỏi làm sao để tình mình đẹp hơn cả bài thơ
...

Cuộc đời tôi vốn là chuyện tình không hồi kết
Từng khắc từng giờ chỉ chứa đựng một chữ yêu
Tôi vẫn hằng cầu xin, xin được yêu em tha thiết
Dẫu có vui hay buồn, tôi vẫn mải miết yêu đương

Mỗi thoáng đến đi đắm mình trong thao thức
Tôi lại để mình ngạo nghễ theo xúc cảm dâng trào
Nhớ về tôi quá khứ, để được yêu thêm tôi hiện tại
Đối mặt mọi hoạt tình mà thong thả gửi trao

Sẽ không hỏi vì sao mà tôi đắm say tình ái
Sẽ không hỏi vì sao mà tôi mải miết yêu đương
Sẽ không hỏi vì sao mà tôi vẫn thương em mãi
Sẽ không hỏi vì sao mà tôi vẫn nhớ em hoài
...

Cuộc đời tôi vốn chỉ có tình yêu là đáng kể
Từng dòng từng chữ vẫn chỉ có em là đáng ca ngâm
Tôi vẫn hằng cầu xin, xin được yêu em da diết
Dẫu kết quả thế nào, tôi vẫn nguyện một tình yêu
...

(21/12/13)


CUỐN TIỂU THUYẾT BUỒN
Ns: Nguyễn Văn Chung
Ca sỹ: Hiền Thục

Chuyện tình tôi giống như cuốn tiểu thuyết buồn
Từng hàng mang theo biết bao dòng lệ tuôn
Nhiều lần tôi muốn quên đi những kỷ niệm
Mà tại sao lại không thể quên bóng hình của anh.

Sợ cơn gió đêm nay về qua lạnh
Giật mình trong bao đắng cay tôi lại chốn tránh
Dường như tôi trước đây chưa sợ hãi gì
Mà vì sao lại không đối mặt được nỗi đau.

[ĐK:]
Tự hỏi sao giờ tôi với anh phải chia hai con đường
Tự hỏi sao lòng tôi nhớ thương còn nhiều như thế
Tự hỏi sao giờ cơn ngủ mê cứ mong anh quay về
Tự hỏi tình yêu của anh có còn nữa không.

Dòng thư vô tình của anh gửi trao khiến tim tôi nghẹn ngào
Đành phải tin lời thư đó không phải là hư ảo
Vì sao những điều tôi muốn quên cứ lại càng thêm nhớ
Vì sao tình yêu đã qua cứ hoài ước mơ.

CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
1 Comments

1 nhận xét:

  1. Bài hát mà đem ra phân tích như thế chẳng nó không nổi tiếng rồi :)

    Trả lờiXóa
Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất