Trời đã vào thu rồi, em có hay?!

Những ngày cuối tháng 7, trời bỗng dịu mát hẳn. Ngước mắt nhìn trời xanh, chỉ thấy màu âm u của mây xám xịt. Mây chưa đủ tạo thành cơn mưa để rửa trôi mọi rác rến còn vương đọng trên nền nhà, cũng như nỗi buồn chưa đủ lớn để "vật cùng tắc phản". Thành ra, mọi thứ cứ nhờ nhợ, âm u, xám xịt, lưng chừng dang dở, nửa này nửa kia...


Sau những tháng ngày nhộn nhịp là những khoảng lặng không tên. Tôi nghe được tiếng chim bồ câu đập cánh, bay lên bay xuống tìm thức ăn; nghe được tiếng lá vàng rơi đáp nhẹ lên mặt hồ nước phẳng lặng; thỉnh thoảng là chiếu đuôi của chú cá vàng quẫy khẽ khi vô tình chiếc lá làm chao nghiêng mặt hồ... Tôi nằm nghe tiếng chân bước nhẹ, như có như không, như xa như gần của ai đó vọng về trong mộng tưởng...



Trời đã vào thu rồi. em có hay?


Trời thu là dịp chuyển giao giữa cái nóng oi ả của mùa hè và cái lạnh lẽo của mùa đông. Do vậy, mọi cảnh vật dường như nhuốm màu chia ly nhưng không băng lạnh, như phút hồi quang phản chiếu của người sắp lìa đời, le lói chút ánh sáng vàng vọt của mùa hè chưa kịp tắt nắng.


Trời đã bắt đầu vào thu và lòng người cũng bắt đầu man mác. Cánh cửa thu chớm mở, bước chân ngại ngần nửa níu giữ nắng vàng, nửa bị thời gian xua đuổi đi tới. Trong sự mênh mông của tình người ấm lạnh, trong tâm thế nuối tiếc cái cũ và thẹn thùng trước cái mới, mọi sự cứ lặng lẽ trôi qua mà chẳng biết dùng ngôn ngữ nào để tỏ bày. Chênh vênh trước hư vô mà nhìn về phía trước hay ngoái lại phía sau đều là vực thẳm khôn dò.


Trời đã vào thu rồi, em có hay?


Dòng thời gian vẫn đang quay như trái đất vẫn đang đi theo quỹ đạo mà thiên thu là thế. Không ai níu giữ được thời gian, cũng chẳng ai có thể quay về quá khứ. Mỗi sáng bất giác mở đôi mắt nhìn trần nhà để nhận ra ta vẫn còn đang sống, để rồi, mỗi đêm cố khép lại đôi mi, chỉ để nhắc mình về sự hư vô đang chờ đợi. Đời người là thế ư?


Như chiếc lá xanh phải vượt biết bao khó khăn, tích lũy biết bao nhựa sống để được ươm lên cái đọt tí hon, và sau tất cả chặng được sinh tử đầy gian lao ấy, cũng chỉ chờ đợi một ngày thu, một cơn gió là cái lá xanh ấy trở mình về với đất mẹ. Sinh và tử, gặp gỡ và chia ly, ân và hận... những cặp song trùng đối ngẫu thay phiên nhau canh gác cho dòng đời trôi qua. Vô vị hay thi vị? Nhạt nhẽo hay đậm đà? Vô nghĩa hay ý nghĩa?


Trời đã vào thu rồi, em có hay?


Ngồi trước màn hình máy tính, tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thở thật sâu để con tim yếu đuối trong tôi thêm chút dưỡng khí. Con tim mong manh này đã mang vác quá nhiều những tổn thương, những đau đớn, những bầm dập mà do chính tôi dại khờ hành hạ, để rồi phải đợi nó hét lên thật to khi đã vượt ngưỡng chịu đựng, tôi mới chợt nhận ra con tim ấy mong manh yếu đuối dường nào.


Đôi bàn tay khẽ lướt nhẹ trên phím, cho con chữ tuôn chảy một cách vô tư, không suy nghĩ, chẳng cần chỉnh chu logic mạch lạc, để con tim được thả lòng, để được cất lên tiếng nói mà bao lâu nay nó đã bị bộ não chèn ép một cách thái quá. Bất giác những giọt châu làm mờ đi đôi mắt. Nước trong nhà đã đầy rồi, nó tràn qua cửa chính, tràn qua cửa sổ, tràn qua mọi giác quan. Ừ, não bộ hãy tạm nghỉ vài phút giây để con tim được tìm lại vị trí của chính mình. Nó xứng đáng được lên tiếng, nó xứng đáng được trân trọng, nó xứng đáng với mọi sự tôn vinh.




Trời đã vào thu rồi, em có hay?


Làm sao để em tôi cảm nhận được tiết trời đang vào thu, cái mùa thu của thời tiết và cái mùa thu của lòng người? Làm sao để em chậm lại một chút trong từng bước chân, trong từng lời nói và hành động, trong từng ánh nhìn và cả trong từng nụ cười lẫn tiếng khóc được ban phát vô tội vạ? Tôi phải làm sao để em cảm nhận được cái ý vị hữu hình và vô hình của tình thu mênh mông bát ngát ấy?


Khi hỏi hai chữ "làm sao" nghĩa là tôi đang bất lực, bất lực trong việc diễn đạt nỗi niềm và bất lực trong cả lời mời gọi thiết tha. Khi tôi bất lực, tôi đành chọn sự chờ đợi, chờ đợi thời gian trôi qua thật nhanh để hoặc là thu mau qua, hoặc để em nhanh lớn, hoặc là đóng băng thời gian cho chúng ta không còn đó bốn mùa thay đổi, chỉ còn lại một mùa thôi, mùa của yêu thương chân thành. Bất lực trong lời nói, tôi chọn sự lặng im. Bất lực trong hành động, tôi chọn sự chờ đợi.


Trời đã vào thu rồi, em có hay?!

(7/9/2023)



CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất