Dù cho tiếng hát có hay đến bao nhiêu đi chăng nữa
Cũng chỉ dành cho đôi tai biết nghe nó trong tịch lặng u huyền
Dù cho ngôn từ có đẹp đến bao nhiêu đi chăng nữa
Cũng chỉ dành cho đôi mắt biết nhìn nó trong ánh sáng tinh khôi
Âm thanh chỉ là âm thanh
Khi giữa nó là chiếc cầu giao cảm
Ngôn ngữ chỉ là ngôn ngữ
Khi giữa nó là sự đồng điệu không cùng
Tôi có thể ở nơi hoang liêu và sống trong tận cùng cô tịch
Còn hơn giữa thị thành mà chẳng tìm thấy chiếc cầu tương giao
Tôi có thể lặng im không nói và tuyệt đối xa rời mọi ngữ ngôn
Còn hơn là tự lừa phỉnh mình rằng chí ít có ai đó hiểu ta
.........
Mọi bài diễn thuyết đều chỉ là văn quảng cáo
Khi người nói lẫn người nghe đều chẳng biết chính mình
Mọi lời hùng biện đều chỉ là thanh âm vô nghĩa
Khi người nói lẫn người nghe đều chẳng tin chính mình
Âm thanh sẽ không còn là âm thanh
Khi vắng mặt cả người nói lẫn người nghe
Ngôn từ sẽ không còn là ngôn từ
Khi vắng bặt cả chủ thể lẫn khách thể
Tôi đang ở thành thị, mà thật ra, không có gì gọi là thành thị
Vì cô tịch trong tôi đã chắp cánh đưa tôi bay lên trên những ồn ào
Tôi đang nói và đang viết như chưa từng có điều gì đáng nói và đáng viết
Vì mọi thanh âm lẫn ngôn từ đều chỉ là những vô thanh khởi thủy trào tuôn
.........
Nghe thấy chăng
Tiếng vô thanh đang hiện hình trong những thanh âm hư huyễn
Nhìn thấy chăng
Những khoảng trắng đang hiện hình giữa con chữ vô thường
Và em, và tôi, và tất cả
Và tiếng hát, và ngôn từ đang cất cánh bay đi
.......
(8/9/15)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!