Trí Không - xưa và nay


Trời càng về khuya, cái đầu tôi càng nặng. Nó như một quả tạ đè trên cái thân thể còm cõi, mà cảm giác của tôi lúc này như muốn đi ngược, như đang trồng cây chuối. Tôi muốn giải phẫu nó một cách tanh bành, tan hoang... để thực sự biết nó đang nghĩ gì, đang cần gì, ngăn nào chứa đựng tư tưởng, ngăn nào xúc cảm yêu thương, ngăn nào muốn đập tan ảo tưởng về cái Tôi quá lớn, ngăn nào lại đang xây thành đắp lũy cho cái Tôi ngày một bành trướng rộng hơn và to hơn...

Xót ruột. Chưa khi nào cảm giác uống ấm trà lại đắng như hôm nay. Ruột gan phèo phổi cứ cuộn lên như những nhịp đập liên hồi. Thỉnh thoảng tôi lại ợ lên như bà đẻ đang thời kỳ thai nghén. Cái thứ axit chết tiệt trong ruột non ruột già thi nhau trào lên khiến người tôi nổi cả gai ốc. Tôi cảm thấy cuộc đời mà tôi đang phải đối mặt chẳng khác gì cái thứ axit chết tiệt kia. Nó giúp tôi tiêu hóa thức ăn, nhưng nó cũng bào mòn tất cả những gì mà tôi muốn cất chứa. Một thứ song trùng chết tiệt...

Đầu đau và ruột xót... Hai thứ thi nhau hành hạ, nó làm tôi lăn bên này và lộn bên kia. Nó bấp bênh như con đường tôi đã chọn - một lưỡi dao sắc lạnh - càng đi càng chảy máu - mà không đi thì không tồn tại. Ngừng lại hay tiến tới, đó không còn là câu hỏi tôi cần hoài nghi, vì tôi không bao giờ nuối tiếc với bất kỳ quyết định nào của mình. Nhưng đi như thế nào để con dao đó thôi làm tôi chảy máu?? Đó là câu hỏi vớ vẩn nhất đang vang lên trong đầu tôi lúc này.

Bên cạnh cái thứ axit chết tiệt thỉnh thoảng vẫn cuộn lên từ đám ruột lằng nhằng của tôi, tự nhiên tôi cảm thấy mình hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc vô hình, xuất phát tự trong tâm, chảy tràn qua từng huyết quản. Từng hồng cầu, bạch cầu trong dòng máu nóng ấy nhảy nhót những tiếng reo vang. Nó đắc thắng trong sự thất bại và nó cũng thất bại trong sự đắc thắng. Nó vừa muốn lướt trên lưỡi dao như cơn gió thoảng qua, nó vừa muốn nhấn sâu thêm nữa cho lưỡi dao ấy ghìm sâu vào lòng bàn chân. 

Vậy là một lần nữa trí năng chiến đấu cùng con tim. Một bên là tìm cầu hạnh phúc và một bên là khoái cảm đặc thù với sự đau đớn. Chúng đánh nhau mà bất cứ kẻ nào chiến thắng đều khiến tôi thành kẻ chiến bại. Thế là tôi để chúng đánh nhau, và khi nào một bên có ưu thế thắng thì ngay lập tức tôi tuýt còi dừng lại cho bên có nguy cơ chiến bại có thời gian tích dưỡng năng lượng. Thế đấy, chúng cứ giằng co, chúng cứ chiến đấu, và tôi đặc biệt yêu thích cuộc chiến ngang tài ngang sức của chúng.


Cách đây 2 năm, khi tôi chìm đắm trong thế giới của suy tưởng và tình yêu, bất cứ khi nào tôi cũng có thể viết, bất cứ khi nào tôi cũng có thể nói, bất cứ khi nào tôi cũng có thể thức và bất cứ khi nào tôi cũng có thể ngủ. Chữ nghĩa trong đầu tôi cứ như đã có sẵn ở đó, chúng tự động chạy ra, không đắn đo, không sợ hãi, không lưu luyến quá khứ và không vọng tưởng tương lai. Trí Không khinh thường tất cả, Trí Không chiến đấu với tất cả, Trí Không coi tất cả là cỏ rác dưới chân.

Gần 2 năm nay, đối mặt với thực tại nhiều hơn, tôi vướng víu nhiều thứ hơn, khiến tôi cảm thấy mình đang chết dần. Ngày xưa tôi nói và không cần người hiểu, bây giờ tôi nói và mong họ hiểu về tôi nhiều nhiều một chút, và thế là Trí Không trở thành một kẻ nói lưng chừng, lấp lửng. Ngày xưa tôi viết những gì tôi cần bung ra, bây giờ tôi viết và viết cho người đọc, và thế là đằng sau những chữ viết không còn là nguyên ảnh của Trí Không nữa. Trí Không tôi đang chết dần theo năm tháng.

Quay trở lại con người của hai năm trước ư? Không! Tôi không luyến tiếc. Tôi chỉ đang nhận diện một thực tại: Trí Không đang chết dần, và tôi chấp nhận cái chết dần đó như là phần thưởng mà cuộc sống này tôi cần phải trải qua.

Chấp nhận thực tại đang hiện tồn ư? Không! Tôi không hy sinh thân mình một cách uổng phí như thế. Tôi không muốn bất hiếu với cha mẹ của mình nên tôi phải toại thành lý tưởng. Mà lý tưởng của tôi là phải lặn thật sâu vào lòng sự sống. Chỉ có sự sống mới đem lại cho vạn vật được trở về đúng nghĩa với "Cái đang là...". Vậy làm cách nào để hiển lộ vạn vật thành "Cái đang là..." đây?? Ồ, với tôi, chỉ có hai chữ thôi: Tình yêu. Tôi muốn loài người được yêu và tự hào về Tình yêu đó.

Nhưng Tình yêu là gì? Nó là lưỡi dao. Nó không phải là con đường trải nhung lụa, nó không phải là con đường được tung hô. Nó là tiếng nói bí mật của trái tim và chỉ được thì thầm qua ánh mắt. Nó được đám đông thèm khát, và đồng thời nó cũng bị đám đông lên án nếu bất cứ ai có được. Con đường duy nhất của nó, chỉ có thể bước qua lưỡi dao sắc lạnh, và vì thế nó kén người đi.

Tôi đánh cược cuộc đời mình vào con đường đó
Và tôi sẵn sàng chết trên lưỡi dao đó như một chiến binh
Đó là số mệnh của tôi
Tôi tự hào về điều đó
Và tôi cũng hạnh phúc về điều đó



Ai có nhã hứng tham gia trên lưỡi dao sắc lạnh thì cứ để con tim rỉ máu mà cả hồng cầu lẫn bạch cầu vẫn không ngừng nhảy nhót những vũ điệu giao hoan. 

CON TIM VÔ THANH

Nhắm mắt vào muốn xé toang lồng ngực
Khép miệng im để đại phẫu con tim
Một trái tim còn tươi nguyên máu đỏ
Đập phập phồng như muốn nói điều chi...

Một đường truyền đưa lên trên đại não
Một đường truyền đưa thẳng xuống bàng môn
Một đường truyền đưa ngang qua cuống phổi
Một đường truyền ngóc ngách khắp tứ chi...

Máu trong tim tích tụ bao nguyên khí
Từ hình hài vạn kiếp đã phôi pha
Từ thể trạng của trăm loài khoáng vật
Từ vô hình đến chạng vạng nhà ma...

Ta nhìn ta trong đêm dài tịch mịch
Từ con tim rục rịch cất tiếng cười
Ta nhìn ta giữa cõi đời hoang vắng
Máu trong tim loang loãng giống đười ươi...

Mưa rả rích ngoài hiên nhà hiu quạnh
Hương trà nồng uốn lượn vẻ điêu toa
Tiếng vô thanh giữa tha ma heo hút
Gọi hồn về từ chót vót núi cao...

Âm thanh nào là tiếng của đêm thanh?
Âm thanh nào là lời con tim loang lổ máu?
Âm thanh nào là tiếng cười trong đau khổ?
Âm thanh nào là tiếng khóc giữa cuộc vui?

Từ vẫn chạy như ngữ ngôn vô nghĩa
Tay vẫn đi như máy móc vô tình
Có nhiều điều con tim muốn thét lớn
Đập vỡ tan những khung sắt tồn sinh...

Ngươi là ai?... Kìa con tim lên tiếng
Mi là con tim đã đóng hộp tự nguyên lai
Ngươi là ai?... Kìa đêm dài lên tiếng
Mi là cô đơn giữa hoang vắng đại ngàn...

Cái gì đây....từng đường gân thớ thịt
Trộn lẫn nhau làm rối một dạng hình
Cái gì đây.... những âm thanh hình sắc
Trộn lẫn nhau làm rối một trò đời

Cầm trên tay con tim còn tươi nguyên máu đỏ
Ném thẳng vào hư vô trong buốt lạnh đêm dài
Con tim bay đi...và đường bay... không lưu dấu
Còn mỗi âm thanh... vun vút... giữa thinh không...

(22/8/11)


Ai có nhã hứng ngân nga những tiếng hát đến từ thiên nhai thì đừng sợ hãi những bó dây thần kinh luôn căng đét như sợi dây đàn. 

ÂM THANH TRONG LÒNG BIỂN

Lại một đêm trời cao mưa rả rích
Đường Sài Gòn bỗng chùng nhịp xôn xao
Ta - lữ khách ngồi chơi giữa cõi mộng
Nhếch mép cười mặc thể xác lao đao...

Đến giờ thiêng cần im hơi tiếng thở
Mím chặt môi mổ xẻ một đế đô
Nơi đóng quân của vua quan tướng lĩnh
Trực diện tử sinh trong cái thấy sát na ...

Đây - đại não nơi tối cao huyền nhiệm
Hai cơ quan điều khiển mọi hành vi
Bên cảm xúc trào tuôn như thác đổ
Bên trí năng bình thản bố trận tiền...

Có những khi để ánh mắt say hơn là say rượu
Có lắm khi để cái miệng nở hơn cả đóa hoa
Có nhiều khi để đôi chân không tạm ngừng một nhịp
Có đôi khi để bàn tay vẽ nên đủ dạng loài...

Từ đại não nơi cơ quan bí nhiệm
Dây thân kinh co kéo khắp châu thân
Dòng suy luận hỗ tương từng động tác
Và trực giác lắm lúc gọi tham gia...

Từ đại não ta sản sinh thế giới hào hoa
Từ đại não ta vẽ nên yêu ma quỷ quái
Từ đại não ta ảo tưởng mọi dạng hình
Và từ đó ta đớn đau trong khắc khoải...

Ta đã thấy những noron thần kinh nhấp nháy
Hai cơ quan tương hỗ nhịp liên thành
Những đốm sáng lập lòe trong đêm dài thăm thẳm
Vạn tượng sum la cũng hóa hiện hình hài...

Một nhát dao đưa ngang trời giá lạnh
Một cái thấy lóe sáng giữa đêm thâu
Một đế đô sụp đổ như bụi mờ quáng nắng
Văn võ bá quan tan tác như sương đọng trưa hè...

Có tiếng cười khiến giật mình đóa hoa dại
Có niềm vui ngây ngất muỗi vo ve
Có thằng điên nhìn những thằng điên say giấc
Có đom đóm con cười nhạo đốm ma trơi...

Này kinh thành của ảo tưởng cuồng quay
Ngươi chỉ là tòa lâu đài xây trên cát mịn
Này sóng biển của hơn thua được mất
Ngươi chỉ nhăm nhe khi cơn gió đi về...

Hôm nay đây ta chính là cơn sóng lớn
Và khi cần thì đập vỡ mọi nguy nga
Hôm nay đây lặn sâu trong lòng biển cả
Để cười chơi đùa nghịch... sóng lao xao...!

(23/8/11)

Tái bút

Trí Không đang chết dần, và trong lòng cái chết, Trí Không cũng đang manh nha sự sống mới.
Cái chết và Sự sống, chúng là hai bờ của lưỡi dao
Và hắn rất yêu sự bấp bênh đó

(14/8/15)

CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất