Trái tim hóa đá rồi...


Hoang hoải suốt một tháng liền trong cái mớ bòng bong của trống rỗng, của hư vô, của trầm u sâu lắng... Ta cứ ngỡ mình đã chết. Và ước ao thay, chỉ cần được chết, chết bất cứ thứ gì, lúc này với ta đều là phương giải thoát: chết thể xác để khỏi phải mất ngủ, chết bản ngã để khỏi bám víu vào chấp thủ, chết lục căn để khỏi thấy cảnh là lục trần, chết ý thức để khỏi vẽ nên sầu đau mộng mị...

Hư vô? Mi là gì mà bủa vây con người ta quá thể. Ta ngồi đây mà hồn ta nơi nào? Ta nhìn đấy mà ánh mắt này vọng hướng về đâu? Ta nghe đấy mà âm thanh gì ngoài tiếng u u phát ra từ đại não? Ta nói đấy mà là tiếng gì ngoài sự thổn thức khôn nguôi?

Hư vô? Mi là gì mà phủ chụp lên ta không còn phương nào giẫy giụa. Ta càng cố chống thì những gọng kìm của mi càng khép chặt. Ta thu mình như con thú trúng tên thì mi lại bắn thêm vài ba phát nữa. Ta giẫy lên như chờ giờ hấp hối thì mi lại đánh thức ta bằng dăm ba cú đạp đến tận cùng. 

Trống rỗng trong cả những giây phút đầy tràn, nhưng chỉ vì lơ đễnh lầm tưởng đầy tràn sẽ ngăn ngừa được trống rỗng, để rồi mi lại cào xước lên tim ta một sự thực hiển nhiên: sự đầy tràn chỉ là ve vuốt ta ngủ quên trong ảo tưởng, để đón nhận những vết xước đau hơn, mạnh hơn, và sâu hơn...

Trống rỗng? Ngươi theo ta từ ngày ta biết chui vào tử cung của người mẹ, cho đến tận hôm nay, vậy mà mi vẫn không chán ta sao? Mi yêu ta ở điểm nào? Ta vốn đâu có đối xử dễ thương với mi, đâu có chào đón mi là thượng khách, đâu có mở tiệc liên hoan... sao mi vẫn bám ta như hình với bóng?

Trống rỗng? Ngươi được lắm. Ngươi rất biết phủ dụ ta quên đi sự có mặt của mi bằng những tiếng cười xinh tươi, bằng giọng nói tỉ tê ngọt ngào... Và chỉ chờ ta mê say đến mức quên đi sự có mặt của ngươi là ngay lập tức, mi tát thẳng vào ta những ngón đòn như trời giáng. Lục căn ta đảo lộn, ý thức ta tiêu vong, hình hài ta dúi dụi trong nấm mồ mi đã đào sẵn.
....

Một tuần liền đi xa, mi đánh bật ta ra khỏi thực tại, khiến ta chới với ngay trong thân xác của chính mình. Còn gì tệ hơn một kẻ chết đuối ngay trong chính hình hài mà mình đã đa mang, nuôi dưỡng, chiều chuộng suốt hơn ba mươi năm nay? Tất cả đều là một lũ phản bội. Thân xác phản bội ta, ý thức phản bội ta, ngôn ngữ phản bội ta, tư tưởng phản bội ta...

Và bây giờ, khi đôi chân vô hồn quay về căn phòng yêu dấu, thì lại một lần nữa, mi lại đẩy ta vào căn phòng tối mà xung quanh chỉ còn là những bức tường, pho tượng lặng câm. Ấm trà vừa pha cũng lạnh ngắt một mùi tử thi di động. Cái giường ấm êm cũng mang hình dáng một cỗ quan tài lộ thiên. Tất cả đều là một lũ phản bội. Môi trường phản bội ta, hoàn cảnh phản bội ta, không khí phản bội ta, ánh sáng phản bội ta, và ngay cả em - hoa nhài - em cũng phản bội ta...
...

Hoang hoải trong trống rỗng, chới với trong thân xác của chính mình... Phải chăng đó là cái giá phải trả cho một phút lầm lẫn: tràn đầy có thể đánh bại hư vô?? Không, nghiệt ngã thay. Hư vô còn đấy, mi vẫn còn đấy, theo ta như bóng theo hình. Và sự đầy tràn chỉ là đánh lừa thị giác, đánh lừa quan năng, đánh lừa ý thức. Từng bước, từng bước, mi tước sạch mọi vũ khí trên tay ta, áo giáp trên thân ta, ý thức chống lại trong đầu ta... một cách ngọt ngào đến man trá... Và cuối cùng, chẳng cần đợi mi phải ra tay, chỉ cần một cơn gió vô tình, một nụ hoa chóng úa cũng đủ ta gục ngã ngay trên thềm nguyệt quế vinh quang.

Ba mươi năm trầy da tróc vảy, cứ ngỡ ta đã tiến được những bước dài. Nào ngờ, ngay cả điểm xuất phát cũng còn không với tới. Một cái chết ngỡ ngàng, không phải là cái chết do ngoại cảnh bên ngoài tác động, mà là cái chết do ảo tưởng tự phong. Bấy lâu nay ta đi lùi mà tưởng rằng đang tiến, ta thất bại mà tưởng rằng thành công, ta đã chết mà lại nghĩ rằng chỉ mình ta đang sống. Hư vô! Hư vô! Hư vô!... Những âm thanh chết chóc đầy ma quái vẫn đang vang lên trong đầu như những kẻ kiêu binh hô hào đến giờ cần hành quyết.
...

Trí Không ơi! Còn đâu tiếng gọi ngọt ngào xuất phát từ sự tự ý thức về chính mình ngay giữa dòng sinh tử? Ta hổ thẹn với giây phút tự đặt tên mình hai tiếng Trí Không...

Tình yêu ơi! Còn đâu là tôn giáo phụng thờ khi chính trái tim mình đã hóa đá đến thiên thu mà rêu phong của tuế nguyệt cũng lắc đầu xa lánh? Ta hổ thẹn trước Em - tình yêu của ta - lý tưởng của ta - tôn giáo của ta...

Đêm càng khắc khoải, tiếng gõ lạch cạch của bàn phím còn hơn cả tiếng hô canh triệu hồi đứa con thất lạc. Nhưng Cha ta là ai? Mẹ ta là ai? Quê hương ta là ai? Em là ai? Tình yêu ta là ai? Và chính ta nữa - Ta là ai?

Hư vô vây bủa mảnh xương tàn, hơi thở thoi thóp hắt ra từ hốc mũi còn hơn cả dấu chân ngựa thê lương cố lượm lại chiếc cờ đã nát bấy bởi chiến chinh. Đi đâu? Về đâu? Quanh ta toàn mùi máu và bốn phía đều chỉ là cuộn khói đen không hình không dạng...

Viết cho một đêm không tên
(30/6/15)




CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
2 Comments

2 nhận xét:

  1. Trí Không có lẽ bị ấn tượng với những chuyện tây hơn là chuyện ta. Nên ta là tây, tây lại phảng phất ta ở trong suy nghĩ hay đâu đó cảm xúc của Trí Không, lẫn lộn, hỗn độn, nhưng cũng đâu có khó đoán với góc nhìn đơn giản khoác cái bóng phức tạp của lời nhìn xét này. :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :) đúng là lời nhận xét đầy phức tạp, đọc xong lại thấy chẳng hiểu gì nên quyết định: chẳng hiểu, kệ!

      Xóa
Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất