Không lời



Co ro, co ro mình ta trong mưa
Lắng nghe lời thiên thu vẫy gọi
Gọi gì? Gọi gì?
Chỉ là khoảng trống mà thôi

Ta muốn triệu hồi ngôi sao Bắc đẩu
Mà quên mất đường về phương Đông
Nên chiếc lá vàng rơi nhịp
Đậu cửa phòng không tên

Cánh cửa khép hờ gọi gió vào thăm
Bóng vàng hắt lên màn sương ký ức
Cô gái thị thành thức giấc giữa trưa
Ngơ ngác ngơ ngác

Xin đừng hỏi dấu chấm câu
Xin đừng tìm lời ru đá núi
Rồng đá quên đầu thai rồi
Mây trắng còn là ổ nữa chăng?

Co ro, co ro mình ta hữu thể
Lắng nghe lời tồn tại bủa vây
Vây gì? Vây gì?
Vây thành vòng tròn gọi một tiếng: Trí Không!

Ta muốn gọi thằng Trí tên Không
Mà quên mất dáng hình giấc mộng
Nên hạt mưa tí tách hoàn nguyên
Đậu trên vai cuồng tử

Bước chân lang thang trên thời gian sinh tử
Nghe năm tháng trôi về vùng trời sơ tích
Phật Mẫu xoa đầu ngọn cỏ
Con ếch vàng ộp oạp dạ thưa

,,,

(25/10/14)



CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
1 Comments

1 nhận xét:

  1. Sắc tức thị không, không tức thị sắc!

    Nghe như một tiếng sắc không
    Thiên thu vẫy gọi Trí Không nẻo về...

    Trả lờiXóa
Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất