Tráng ca của lữ hành


TRÁNG CA CỦA LỮ HÀNH
Trí Không

Bóng người cô lữ bước đi trong mặt trời
Đoàn cừu non lẽo đẽo theo gót trong ánh đuốc ma trơi
Một vì sao thức giấc như chưa từng định dạng
Một mùa xuân thức giấc như chưa từng tái sinh
Tự nhiên vẫn là chu trình xuân thu, sinh diệt
Thế giới vẫn là vòng quay ý hướng hiển bày
Quan sát vô tận
Lắng nghe vô tận
Suy ngẫm vô tận
Trải nghiệm vô tận
Và sáng tạo đến vô cùng
Đó là kiến thức, không phải tri thức
Đó là khai minh, không phải ngôn từ
Càng đi đến gần ta, Thượng Đế càng vô nghĩa
Càng đi đến tuổi già, cái chết càng xa ta
Đâu là bản thể bị thất lạc trong hiện thức?
Đâu là trí tuệ bị thất lạc trong kiến thức?
Đâu là khai minh bị thất lạc trong tri thức?
Vòng quay miên viễn của thời gian
Đưa chúng ta tái hồi sự nguyên sơ trinh bạch

Nhiều con người tự nguyện là thành tố của đám đông
Và họ tự hào vì sức mạnh vô hình của quần chúng
Nhiều con người núp bóng những tượng đài thần thánh
Và họ yên mình bởi cái bóng phủ xuống quá lớn lao
Tôi bước đi một mình trong dòng chảy xô bồ của thực tại, và tôi biết
Quá dễ dàng để được người khác tung hô hay ném đá
Những con người vẫn đi tìm hạnh phúc trong toan tính
Những con người vẫn đi tìm tình yêu trong trao đổi
Những con người vẫn đi tìm bạn bè trong tương tác
Những con người vẫn đi tìm niềm tin trong mơ hồ
Tất cả những khuôn mặt giống nhau, mập mờ mọi giá trị
Họ đầu tư và cần có sinh lời
Họ cho đi và cần có nhận lại
Tôi muốn nói: hãy biết mình mới có thể biết người khác
Tôi muốn nói: hãy hoàn thiện mình mới có thể giúp người khác hoàn thiện
Tâm ta có đủ mọi hạt giống: hãy quay về!!

Thế giới đổi thay nhưng thế giới bất diệt
Bốn mùa đổi thay nhưng vạn loại vẫn xoay vòng
Trong sự đối đãi của thời gian, có một điều trong tâm tôi không hề thay đổi
Đó chính là tìm kiếm chính mình
Tôi có thể bỏ qua mọi đền thờ, mọi tượng đài lẫm liệt
Tôi có thể bỏ qua mọi học thuyết, mọi tôn giáo linh thiêng
Trong mắt tôi, chỉ có một con đường duy nhất
Dù cho bạn có chê khen, ngưỡng mộ hay khinh miệt, quyến rũ hay phỉnh lừa.
Tôi sẽ không hạ ngôn từ của tôi xuống cho đám đông ca tụng
Tôi sẽ không uốn nắn chính mình cho hợp nhãn tha nhân
Sa mạc không phải là cát nóng dưới nắng mặt trời
Biển trào không phải là sóng xô về ào ạt
Khi bạn cố nhìn tôi bằng những kiến tạo đã hình thành
Thì giữa bạn và tôi mãi mãi là sa mạc hoang vu
Khi bạn khám phá tôi như mỗi ngày một ngày mới
Thì giữa bạn và tôi là ánh sắc vẫn còn hương

Tôi sẽ không đi tìm những khoảng trống để dựng lên những tượng đài
Tôi sẽ đập đi những tượng đài rêu phong để kiến tạo nên khoảng trống
Tôi sẽ không kiến thiết một bức tường từ những viên gạch, đá hay vôi
Tôi sẽ làm sân chơi mà không cần bất kỳ một ý tưởng
Cỏ sẽ tự nhiên mọc, hoa lá sẽ tự nhiên về
Sẽ có những chú sâu gặm dang dở một chiếc lá xanh
Và có cả chú chim sâu đang tung tăng tìm con mồi béo bở
Tôi sẽ không thuyết giảng bất kỳ một bài pháp nào
Tự khoảng trống và lặng im sẽ là thánh ca diệu vợi
Tôi sẽ không xây bất kỳ một nhà thờ nào cần lễ lạy
Tự ngọn cỏ, cánh hoa, chú sâu và chim chóc sẽ hoá hiện thành đền thờ linh thiêng

Nơi nào có bạn hiện hữu, nơi đó có bản thể bất diệt bất sinh
Nơi nào có tình yêu hiện hữu, nơi đó có đền chùa miếu mạo hiển bày
Nơi nào có tỉnh thức hiện hữu, nơi đó có trí tuệ trác tuyệt hiện sinh
Bạn đang phân mảnh cuộc đời bởi những khẩu hiệu băng rôn?
Đây là công ty
Đây là xã hội
Đây là đám đông
Đây là gia đình
Đây là bạn bè
Đây là người yêu
Đây là tôn giáo
Đây là thực và ảo
Đây là đêm và ngày
Đây là uyên bác và ngu si
Đây là đĩnh đạc và luông tuồng
Đây là trầm tư và nhăng nhít
Đây là trưởng thành và trẻ nhỏ

Quá nhiều phân mảnh bị chắp vá
Quá nhiều tượng đài cần đạp đổ
Quá nhiều thành kiến cần xoá đi
Quá nhiều khoảng trống cần kiến thiết
Hãy suy tư đi, suy tư như chẳng có gì để suy tư
Hãy kiến thiết đi, kiến thiết như chẳng có gì để kiến thiết
Hãy vui chơi đi, vui chơi như chẳng có gì đáng nhọc mệt xác thân

Tôi nói, chẳng có Chúa nào đủ can đảm nói thay lời tôi
Ôi cái thành kiến chấp chước sâu dày
Ôi cái ngu si bám hoài vào những thành trì mục rỗng
Các người nhìn nhau bằng đôi mắt mù màu
Các người nghe nhau bằng đôi tai bưng bít
Các người chạy theo hào quang được vẽ bằng ánh đèn neon
Các người lạy lục những đền thờ xi măng sắt thép
Các người bám víu vào kinh sách đã mục rỗng một cách điên cuồng
Các người o ép hình hài sống động vào những điều luật đã chết khô chết héo

Tôi nói, chẳng cần phải mượn danh Chúa hay bất kỳ ai
Những kẻ đang tụng xưng thần thánh lại chính là những kẻ vô thần 
Và những kẻ tự coi mình vô thần lại chính là những kẻ mê tín dị đoan
Thôi đi cái mặt nạ giả cười giả khóc
Thôi đi cái đôi tay ôm siết trong cô đơn
Thôi đi những nụ cười đầu môi trót lưỡi
Thôi đi những khen chê trong ảo tưởng điên cuồng

Tôi nói, và tôi tự hào về điều đó
Các người hãy can đảm lên để nhận diện về một sự thật trần truồng
Một sự thật về thể xác không quần áo che thân
Một sự thật về linh hồn không tô son trát phấn
Chúng ta là những con thú biết tỉnh thức về tính loài
Chúng ta di truyền nòi giống qua yêu thương chứ không phải qua tình dục máy móc
Hãy quên đi trần tục hay linh thiêng, thần thánh hay thấp hèn
Hãy quên đi điều luật cấm răn và quên đi mọi biên tế phân mảnh
Chỉ khi nào con người biết quên Chúa thì con người mới tìm ra Chúa đích thực
Chỉ khi nào con người biết giết Phật thì mới thấy Phật đang hiện hữu trong ta

Ôi buồn thay, thế giới quanh tôi mọi thứ cứ nửa vời
Nửa thánh thiện mà thành ra giả tạo
Nửa đam mê mà thành ra khập khiễng
Nửa thuần thành mà thành ra dại dột
Nửa ương bướng mà thành ra khó ưa
Những phân mảnh cuộc đời ngày một thêm vụn vỡ
Và ngày trôi qua ngày vẫn chỉ là những giấc mơ

Bước chân lên đi, hỡi những hành giả tìm kiếm chính mình
Việc đầu tiên của người là đập tan mọi đền đài thành kiến
Việc tiếp theo của người là hãy để mọi thứ tự nhiên
Việc theo nữa là vui chơi trong thanh thản
Việc theo nữa là... mặc kệ mọi đám ruồi nhặng vo ve

Bước chân lên đi, hỡi những hành giả tìm kiếm chính mình
Hãy hát những câu ca mà không cần câu từ vần điệu
Hãy vẽ những bức tranh mà chẳng cần bố cục sắc màu
Hãy nhảy trên đôi chân mà quên cả trái phải trước sau
Và lắc lư trong khoảng không như không còn bức tường nào ngăn cách

Bước chân lên đi, hỡi những hành giả tìm kiếm chính mình
Bỏ dùm ta những ngôn từ đối đãi nhị nguyên
Buông dùm ta những câu chê khen tầm thường kệch cỡm
Thế giới giờ đây chỉ còn Ta với con đường đang bước
...
(25/6/13)


Đối thoại với Điệp khúc của tảng đá của T.S. Eliot


Bài thơ ông rất tuyệt vời, nhưng khá dài, nên tớ chỉ chọn vài đoạn quan trọng nhất để trao đổi mà thôi.




ĐIỆP KHÚC CỦA TẢNG ĐÁ
T.S. Eliot


Đại bàng cất cánh trên đỉnh thiên đường

Người thợ săn với bầy chó đeo đuổi trong luẩn quẩn

Sự nổi dậy bất diệt của những vì sao đã được định dạng
Sự tái sinh bất diệt của những mùa quen thuộc
Một thế giới với xuân và thu, với sinh và diệt!
Vòng quay vô tận của ý tưởng và hành động
Sáng chế vô tận, trải nghiệm vô tận
Mang đến kiến thức của chuyển động, không phải sự tĩnh tại
Kiến thức của thuyết giảng, không phải sư im lặng
Kiến thức của lời lẽ, không phải văn chương
Tất cả những kiến thức của ta đều đưa ta tới gần cái chết
Nhưng gần với sự chết không có nghĩa là gần với Thượng Đế
Đâu là cuộc sống bị thất lạc trong sự sinh tồn?
Đâu là sự thông thái thất lạc trong kiến thức?
Đâu là kiến thức thất lạc trong thông tin?
Vòng quay Thiên Đường trong 20 thế kỷ
Đưa chúng ta rời xa Chúa và tiến gần đến với Cát Bụi

Nhiều con người đời dời là công nhân
Hay đời đời vô giá trị, vẫn ngày càng chăm chỉ
Hay những công nhân cá biệt, không thể hài lòng
Tôi bước đi một mình trong nhà máy ép nho, và tôi biết
Qúa khó khăn để trở nên hữu dụng, từ bỏ
Những thứ con người toan tính vì hạnh phúc, tìm kiếm
Những hành vi tốt đưa chúng ta đến sự mơ hồ, chấp nhận
Những khuôn măt giống nhau mang đến sự ô nhục
Tiếng vỗ tay của tất cả hay tình yêu của không ai cả
Tất cả con người đều sẵn sàng đầu tư tiền bạc
Nhưng họ trông đợi lời lãi
Tôi muốn nói: Hãy hoàn thiện ý chí của bạn
Tôi nói: Đừng tính toán trong những khoản đầu tư
Mà chỉ cần gieo trồng những hat giống của riêng mình

Thế giới xoay vần, thế giới đổi thay
Nhưng chỉ một thứ không bao giờ thay đổi
Trong nhiều năm cuộc đời tôi, chỉ một thứ không đổi
Dù cho bạn trá hình như thế nào, điều này vẫn không đổi
Cuộc tranh đấu giữa Điều Thiện và Tội Lỗi
Chỉ cần lơ là, bạn sẽ bỏ mặc tất mọi lăng mộ và nhà thờ
Những con người lúc này đang chế nhạọ
Những Điều Thiên đã được thực hiện, bạn tìm những lời giải thích
Để làm hài lòng những trí não phân tích và sáng suốt
Thêm nữa, bạn hạ thấp và bỏ mặc những sa mạc
Sa mạc không ở miền nam nhiệt đới xa xôi
Sa mạc không loanh quanh trong xó xỉnh
Sa mạc bị đè nén trong chuyến tàu tiến gần đến bạn
Sa mạc ở trong tim của những người anh em
Người tốt là những người kiến tạo, liệu anh ta có kiến tạo những điều tốt
Tôi sẽ cho bạn thấy những thứ không được hoàn thành
Và những thử đã được hoàn thành từ lâu
Những điều khiến bạn rung động, làm hoàn thiện ý chí của bạn
Hãy để tôi cho bạn thấy tác phẩm của sự khiêm nhường. Hãy lắng nghe!

Trong những khoảng trống
Chúng ta sẽ dựng nên những bức tường mới
Có những cánh tay và những cố máy
Và đất sét cho viên gạch mới
Và vôi vữa cho cái chết mới
Nơi những viên gạch đổ vỡ
Chúng ta sẽ dựng nên tảng đá mới
Nơi những cành cây thối rữa
Chúng ta sẽ trồng những cây mới
Nơi văn chương chưa từng được nói đến
Chúng ta sẽ tạo nên bài thuyết giáng mới
Có nhiều điều để cùng nhau tao dựng
Một nhà thờ cho tất cả
Và môt công việc cho mọi người
Từng con người cho đến từng công trình của họ

Cuộc sống nào có bạn trong đó, liệu có phải bạn không có cuộc sống không?
Không có cuộc sống mà không trong môt cộng đồng
Và không cộng đồng nào tồn tại mà không tụng ca Thượng Đế
Thậm chí người ẩn sĩ một mình trong Thiền định
Dành cả ngày cả đêm để nhắc lại lời tụng ca Thượng Đế
Cầu nguyện với Nhà Thờ, với nhục thân của Đức Kito
Và giờ đây bạn sống phân mảnh trên những đường băng rôn
Và không người nào biết hay quan tâm đến hàng xóng của mình
Nếu người hàng xóm ấy không quá đỗi phiền phức
Nhưng tất cả lao vào những chiếc xe hơi
Quen thuộc với con đường và đi về vô định
Cũng như không gia đình nào cùng nhau di cư
Nhưng mỗi đứa con trai đều có chiếc motor
Và những đứa con gái cưỡi trên yên xe đap

Qúa nhiều để đạp đổ, quá nhiều để kiến tạo, quá nhiều để khôi phục
Hãy làm việc đừng trì hoãn, thời gian và cánh tay không nên lãng phí
Hãy để đất sét được đào khỏi hố, để cây cưa xẻ đá
Hãy để ngọn lửa không lui tàn trong lò rèn

Lời của Chúa đến với tôi và nói:
Ôi những thành phố khốn khổ của những con người
Ôi thế hệ khốn khổ của những người được khai sáng
Bị phản bội trong mê cung của sự trong trắng
Đã trống trơn trong chặng đường phát minh những gì độc đáo
Ta đã giúp các con quay về với sự thờ phụng
Ta đã thuyết giảng cho các con, vì những lời tán tụng không ngừng
Ta đã đưa ra những điều luật, và các con dựa dẫm vào đó
Ta đã đưa cho các con đôi môi, để tuôn trào những tình cảm mãnh liệt
Ta đã đưa cho các con trái tim, vì thiếu niềm tin
Giữa những suy đoán vô nghĩa và những hành động không đắn đo
Nhiều người gắn bó cả đời với viết lách và xuất bản
Nhiều người mong muốn được thấy tên tuổi mình trên những bản in
Nhiều người không đọc gì nhưng sinh tồn vẫn ghi nhận
Đọc rất nhiều nhưng không phải lời của Chúa
Kiến tạo rất nhiều nhưng không phải ngôi nhà của Chúa
Các con sẽ xây cho ta ngôi nhà thạch cao với mái bằng
Và chất dầy những mẩu báo ngày Chúa Nhật?

Và ngọn gió nói: “Đây từng là những kẻ vô thần
Chỉ tượng đài của họ trên con đường nhưa
Và một ngàn quả bóng vàng đã lạc mất”

Khi người Lạ Mặt nói: “Ý nghĩa của thành phố này là gì?
Các bạn có ôm chầm lấy nhau vì bạn yêu nhau
Bạn sẽ trả lời như thế nào?Tất cả chúng tôi sống cùng nhau
Kiếm tiền từ nhau? Hay Đây là một cộng đồng?
Ôi linh hồn tôi, đã sẵn sàng để gặp gỡ Người Lạ
Đã sẵn sàng sàng đợi anh ta, người biết hỏi những điều cần hỏi
Có một người nhớ đường tới cánh cửa của mình
Cuôc sống bạn có thể né tránh, nhưng cái Chết thì không
Bạn không thể từ chối Người Lạ

Họ vội vã nỗ lực để chạy trốn
Khỏi bóng tối bên ngoài và bên trong
Bằng việc mơ mộng về những hệ thống quá hoàn hảo đến nỗi không ai cần trở nên tốt đẹp
Nhưng con người vẫn cứ là bóng tối
Con người chỉ giả vờ mà thôi

Dường như con người phải tiến tới ánh sáng, trong ánh sáng của văn chương
Thế nên Đam mê và Sự toàn mãn đã cứu rỗi dù cho tồn tại của tiêu cực
Thú tính luôn đi trước, trần tục và vị kỷ luôn đi trước, ích kỷ và mù quáng còn trước nữa
Vẫn luôn đầy trở ngại, vẫn tuôn tái khẳng định, vẫn luôn tiếp bước diễu hành trên con đường đã được soi sáng
Dù cho có ngáng trở, lạc lối, trì hoãn, thối lui, nhưng không còn con đường nào khác
Nhưng mọi thứ có vẻ như đã xảy ra đã không bao giờ xảy ra
Trước đó: Mặc dù chúng ta chỉ không biết khi nào, tại sao, như thế nào hay ở đâu
Con người phải rời xa Thượng Đế không phải vì những vi chúa khác, mà cũng không phải vì Thượng Đế, và điều này chưa từng xảy ra trước đó
Con người phải vừa từ chối Chúa và vừa thờ phụng Chúa, biểu lộ đầu tiên là Hoài Nghi,
Sau đó là Tiền bạc, Quyền lực, và những gì họ gọi là Cuộc sống, là Đấu tranh, là Biện chứng
Nhà Thờ không được nhìn đến, tòa tháp bị kéo đổ, những chiếc chuông bị lật ngược, đó là những gì chúng ta làm
Nhưng chỉ cần với đôi tay trắng cũng có thể dựng lại
Trong một thời đại tiến bộ đang quay trở lại?

Có một người đến và nói về nỗi ô nhục của Jerusalem
Và những nơi linh thiêng bị ô uế
Thày tu Peter, những ngôn từ áp chế
Và trong số những người nghe chỉ có vài người thiện
Nhiều người tội lỗi
Và hầu hết con người không có cả hai
Giống như tất cả moi người ở các nơi trên thế giới
Dù cho tất cả sự sỉ nhục

Những tiêu chuẩn bị vỡ vụn, đời sống bị vỡ vụn
Niềm tin vỡ vụn vào điều này hay điều khác,
Vẫn còn lại nhiều hơn cả những mẩu chuyện
Của người già trong đêm đông rét mướt
Thời đại của chúng ta là một thời đại của đức hạnh nửa vời
Tội lỗi nửa vời
Linh hồn con người phải gấp gáp được tạo ra
Bên ngoài những dạng hình vô nghĩa lý của sự sống và không sống

Gia nhập cuộc sống mới, hình thức mới, sắc màu mới với đôi mắt nghệ sĩ
Bên ngoài biển cả âm thanh là đời sống của âm nhạc
Bên ngoài bùn lầy đê tiện, những trận cuồng phong của ngôn từ
Không hề chính xác
Hầu hết các suy nghĩ và cảm xúc, ngôn từ có thể chứa đựng
Đó là mùa xuân, sự hoàn hảo của bài thuyết giảng, vẻ đẹp của câu thần chú

Thưa Chúa, có phải chúng con sẽ không mang những món quà này tới phụng sự Người?
Có phải chúng con sẽ không mang tất cả quyền năng của chúng con để phụng sự người?
Vì cuộc sống, vì nhân phẩm, ân sủng và trât tự
Và sự khoái lạc tinh thần?
Thưa Chúa, đấng sáng tạo phải mong muốn chúng con có thể kiến tạo
Và tái sử dụng sự sáng tạo của chúng con trong phụng sự Người
Đâu là sự phụng sự Người trong sáng tạo?
Vì con người tồn tại vởi tinh thần và thể xác
Do đó phải phụng sự cả tinh thần và thể xác
Hữu hình và vô hình, hai thế giới giao thoa trong con người
Hữu hình và vô hình phải gặp nhau trong Điện thờ
Bạn không cần chối bỏ thể xác
Giờ đây bạn sẽ thấy ngôi đền được hoàn thiện
Sau nhiều nỗ lực, sau nhiều thử thách
Công cuôc kiến tạo không bao giờ thiếu gian nan
Hòn đá được đóng khuôn, tượng đức Kito trên thập giá hữu hình
Bệ thờ được trang hoàng, ánh sáng dâng lên dần

Ánh sáng
Ánh sáng
Người nhắc nhở hữu hình của ánh sáng vô hình

Không quá tò mò về Điều Thiện và Tội Lỗi
Tìm kiếm không toan tính những đợt sóng tương lai của thời gian
Nhưng chỉ hài lòng khi bạn có ánh sáng
Đủ để bước đi và tìm thấy chỗ đứng

Ôi ánh sáng vô hình, chúng ta tụng ca ngươi!
Qúa sáng chói đối với ảo tưởng của cái chết

Ôi ánh sáng Vĩ đại, chúng ta tôn vinh người vì điều nhỏ hơn
Ánh sáng phương đông xoáy tròn và chạm đến vào sáng sớm
Ánh sáng xiêng ngang cánh cửa phía tây vào buổi chiều tà
Cánh dơi chở chạng vạng bao phủ chốn ao tù nước đọng
Ánh trăng và ánh sao, cú mèo và bướm đêm
Đom đóm lập lòe trên ngọn cỏ

Ôi ánh sáng vô hình, chúng ta thờ phụng ngươi!
Chúng ta cảm tạ người vì ánh sáng chúng ta đã thắp lên
Ánh sáng của bệ thờ và chốn tôn nghiêm
Ánh sáng nhỏ của những người thiền định giữa đêm đen
Và ánh sáng chỉ dẫn chúng ta qua khung cửa sổ nhiều màu
Và ánh sáng phản chiếu từ hòn đá bóng láng
Khúc gô được mạ vàng, bức bích họa sặc sỡ
Sự chăm chú là chiếc tàu ngầm, đối mắt chúng ta nhìn lên
Và nhìn thấy ánh sáng khúc xa trong mặt nước xao động
Chúng ta nhìn thấy ánh sáng nhưng không thấy nó đến từ đâu
Ôi Ánh sáng vô hình, chúng ta tôn vinh ngươi!

Trong khúc điệu của cuộc sống trên mặt đất chúng ta chán ngán ánh sáng. Chúng ta thích thú khi một ngày kết thúc, khi màn kịch chấm dứt và ngây ngất trong bể khổ
Chúng ta là những đứa trẻ chóng chán: những đứa trẻ sung sướng vào ban đêm rồi lăn vào giấc ngủ như quả tên lửa bốc cháy; và cả ngày dài với công viêc và những vở diễn
Chúng ta chán ngán cả sự quên và nhớ, chúng ta ngủ và sung sướng được ngủ
Bị điều khiển bởi nhip điệu của máu và ban ngày cũng như ban đêm, các mùa thay nhau chuyển đổi
Và chúng ta phải thổi tắt nến, thổi tắt để rồi lại thắp lên
Mãi mãi dập lửa, mãi mãi thắp sáng trở lại
Vì vậy chúng ta cảm ta người vì ánh sáng nhỏ nhoi, bị vằn vện bởi bóng tối
Chúng ta cảm tạ ngươi đã đưa chúng ta tới với kiến tạo, tìm kiếm, để định dạng những vân tay và những ánh nhìn
Khi chúng ta xây dựng bệ thờ cho Ánh sáng Vô hình, chúng ta có thể đặt trên đó những tia sáng nhỏ mà mắt thường có thể thấy
Chúng ta cảm tạ ngươi vì bóng tối nhắc nhở chúng ta về ánh sáng
Ôi ánh sáng vô hình, chúng ta cảm tạ người với niềm vinh quang vĩ đại.


Người dịch: Hà Thủy Nguyên
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
3 Comments

3 nhận xét:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất