Sài Gòn đang chuẩn bị bước vào mùa khô nên cảm xúc trong mình cũng khô hạn hanh hao... Ngồi đơ đơ trước màn hình vi tính, vận dụng hết mọi thành công lực mà cảm xúc chẳng có chút gì khởi sắc... Tâm hồn cứ trơ trơ như sa mạc trước "nắng quái yêu ma"...
Nói đến sa mạc, tự nhiên nhớ đến hai tập thơ của Bùi Giáng có liên quan đến chủ đề Sa mạc - Sa mạc trường ca (1963) và Sa mạc phát tiết (1969)... Thôi thì đăng tạm hai bài thơ trong hai tập thơ của ông để nuôi dưỡng nụ hoa xương rồng bé bỏng đang ngủ ngầm trong cơ thể mình vậy:
Hãy mang tôi tới giữa đời
Giết
tôi chết giữa cõi đời mốc meo
Hãy
mang tôi tới nắng chiều
Giết
tôi chết giữa một chiều khe mương
Hãy
mang tôi tới dặm trường
Giết
tôi chết giữa con đường bơ vơ
Hãy
mang tôi tới bất ngờ
Giết
tôi ngẫu nhĩ trong giờ ngẫu nhiên
Hãy
mang tôi tới diện tiền
Giết
tôi chết giữa người thuyền quyên kia.
(Sa Mạc Trường Ca, Cầu Nguyện Ca)
...........
Tôi chẳng rõ cội nguồn tôi ly biệt
Dấu
tiên sa và ngấn tích tiên nga
Bờ
dạt bèo hay bến lạnh trôi hoa
Ngày
ngóng mộng hay đêm chờ máu chảy
Xuân
thơ dại hay đông tàn thu gãy
Chút
tình xưa Đông Á mất đâu rồi
Rồi
mai đi về xứ nào chẳng biết
Những
người em hãy ở lại bên đời
Nô
hay đùa xin cứ mỉm hai môi...
(Sa Mạc Phát Tiết)
Và bây giờ là nụ hoa xương rồng bé bỏng của Trí Không mới hé lộ giữa cái nắng nóng bỏng rát của sa mạc hoang vu...
Ai có thể mang tôi đến giữa đời
Nếu không là do chính tôi khờ dại?
Ai có thể khiến nắng chiều tê tái
Nếu không là tia nắng quái đầu thai?
Ai có thể khiến dặm trường xa vắng
Nếu không từ một niệm khởi oái oăm?
Ai có thể khởi tâm tư vọng động
Nếu không từ ngẫu nhĩ thích chơi khăm?
....
Tôi đã biết cội nguồn của ly biệt
Là bước chân cất nhấc khẽ bồi hồi
Là bèo trôi còn để dòng rẽ sóng
Là mộng tàn còn vương vấn đôi môi
Xuân sẽ tàn cho đông sang gõ cửa
Người sẽ đi cho tôi
đứng bơ vơ
Ai ở lại, ai là kẻ ra đi
Cũng chơ vơ như chưa lần gặp gỡ
....
Tôi ngồi khóc khoe hàm răng nham nhở
Tôi ngồi cười dấu nhẹm hai vành môi
Rồi xoạc cẳng đo càn khôn tan hợp
Cho trăng tàn để gọi nguyệt về chơi
...
(27/10/12)
Tái bút
Nằm
xuống đất bất bình một lúc
Chợt
nghe ra từng phút đang trôi
Sát
na gây cấn hồi lời
Xin
thâm tạ đất và trời xa nhau.
(Sa Mạc Thi Ca, Một Tấm Áo)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!