Người đến bên ta mang theo tiếng khóc nghẹn ngào
Bởi bình yên quá đỗi mà nước mắt cứ trực chờ trào ra
Ngày ra đi người mang theo sự lặng im về vô tích
Bởi chênh vênh quá nhiều mà chẳng thể thốt lên câu

Nhẹ nhàng và dịu dàng cả những lúc đến và đi
Như giấc mơ chưa một lần hiện hữu
Chỉ ngẩn ngơ thay cho một người ở lại
Khi tỉnh giấc bất ngờ thoảng trống trải đôi phen
...........
Người cứ đi như người chưa từng đến
Ta cứ mơ như chưa từng tỉnh bao giờ
Đời là thế và tình cũng là thế
Oán trách dỗi hờn chỉ nhọc mệt đêm thâu

Người cứ đến như phòng kia còn đương mở
Dành riêng người một dấu ấn khó mờ phai
Đời phũ phàng nhưng ta thì không thể
Đã nói tiếng yêu thì tuyệt đối chân thành
............
Gió đi qua vẫn còn vọng âm nơi cành trúc
Tình đi qua vẫn còn vị ngọt ở đầu môi
Cứ nhẹ nhàng và dịu dàng như một giấc mơ trôi
  Để thanh thản đến đi như không hề có người ở lại

Kệ nhau thôi nếu có đôi lần thấy ta ngỡ ngàng đến choáng váng
Dẫu đôi chân có loạng choạng cũng chỉ bởi máu chưa kịp đưa lên
Cứ nhẹ nhàng và dịu dàng như ngày đầu tiên có như là ngày cuối
Hợp hay tan cũng chỉ là ảo giác về ảnh sắc cầu vồng
...........
(18/9/12)
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất