Sáng nay, một ngày nào đó mà tôi cũng không muốn nhìn lịch để biết đó là ngày tháng năm nào. Nằm trên giường quan sát trạng thái, cũng không hẳn là quan sát trạng thái, có lẽ đúng hơn đó là quan sát sự bất lực của ngôn từ khi diễn đạt sự quan sát.
Không hẳn đó là một trạng thái
Không hẳn đó là một cái thấy
Không hẳn đó là sự suy luận
Chỉ biết rằng
Có chút gì đó thân quen nhưng không thể gọi tên
Có chút gì đó xa lạ nhưng cũng không hẳn là ngạc nhiên
Hỏi hoang mang không? Không
Hỏi bối rối không? Không
Hỏi sợ hãi không? Không
Hỏi trống rỗng không? Không
Hỏi cô đơn không? Không
Là tỉnh thức ư?
Là giác ngộ ư?
Là mê ư?
Là bờ bên này hay bờ bên kia?
Cảm thấy mọi ngôn từ đều không chạm đến
Hoặc cũng có thể vừa nói ra thì "nó" đã vụt qua rồi
Không thể gán nhãn
Cảm thấy cái nhãn nào cũng là cái áo quá chật
Không mất mà cũng chẳng được
Không mê mà cũng chẳng tỉnh
Không lưng chừng mà cũng chẳng dửng dưng
Không cầu chứng đắc hay giác ngộ
Không thấy cần phải có cầu hay mong
Cũng không phải không có cầu hay mong
Không thấy việc vọng hay chân là quan trọng
Không thấy vui hay buồn cần phải đuổi hay nắm
Không thấy đích hay đường là đang đi hay đang trụ
Chỉ là... gọi là hữu thì thấy chật chội
Mà gọi là vô thì thấy.... thừa thãi
Như thế là như thế đấy...
Mà nói là "là" cũng thấy thừa
Như thế như thế đấy...
Rồi cũng thấy gọi "như thế như thế đấy" cũng thừa nốt...
....
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!