Tôi không còn thấy tôi một mình nữa...


"Sớm mai thức giấc, nhìn quanh một mình, ngoài hiền nắng lóe, đàn chim giật mình..." Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, thức giấc đã lâu nhưng chưa muốn trở mình, đột nhiên nghe đâu đây lời bài hát từ xa xôi vọng lại... Bao hình ảnh quá khứ lại tràn về...


Tuổi chưa tới mười, một sáng thức giấc, tự nhiên muốn khoác balo lên và đi. Tôi rời mái nhà thân thuộc trong một sáng mưa nọ, mặc kệ lời cấm cản của bố mẹ, người thân và bạn bè. Xách balo lên và đi. Đi mà không biết ngày mai, đi mà không cần biết đâu là đích đến. Cứ đi cái đã. Không đi không chịu được. Dù ngày mai có ra sao...


Tuổi chưa tới hai mươi, một sáng thức giấc, tự nhiên muốn yêu. Yêu thì cứ yêu thôi, tôi không cần xách balo như tuổi lên mười nữa. Cứ lao vào tình yêu như con thiêu thân tìm về ngọn lửa. Mặc kệ lời can gián hay cảnh báo của bất kỳ ai. Phải yêu, không yêu là chết. Mà yêu ai hay yêu cái gì? Chẳng biết. Cứ yêu đã, yêu hết mình, yêu trọn vẹn hình hài, con tim và khối óc. Đối tượng được yêu tính sau. Dù ngày mai có ra sao...


Tuổi chưa tới ba mươi, một sáng thức giấc, tôi muốn được lấp đầy tình yêu đó bằng đối tượng được yêu. Có thể là bông hoa, có thể là ngọn cỏ, có thể là bức thư pháp, có thể là một bài thơ, có thể là bức tranh đang tập tành vẽ dở, có thể là một giai nhân diễm lệ nào đó. Cứ lấp đầy tình yêu như ly nước được đổ tràn trề. Yêu bất cứ thứ gì có thể thấy, nghe, nếm, ngửi mà cũng có thể chưa từng được thấy, nghe, nếm, ngửi. Yêu những gì hiện hữu và nếu chưa hiện hữu thì tưởng tượng ra để mà yêu. Yêu ngất ngây, yêu say đắm, yêu tha thiết, yêu đến chết đi sống lại. Dù ngày mai có ra sao...


...........


"Nắng xuyên qua lá, hạt sương lìa cành, đời mong manh quá, kể chi chuyện mình..." Rất nhiều tháng ngày tôi chạy theo áng mây, tưởng tượng ra hình dáng trong mộng mà tôi muốn, gán ghép vào áng mây mà tôi khát khao nên bị hợp tan của áng mây vỗ cho rát mặt, cháy da. Khi áng mây phủ kín đôi mắt, cái nhìn, cái thấy của tôi rồi thì tôi bắt đầu đặt tâm trí tôi vào áng mây đó mà trách cứ mặt trời cũng tắt, mặt trăng cũng tàn. Tôi bị quăng ra ngoại biên của thực tại, lăn lóc như viên bi cô quạnh.


Tuổi hai mươi, tuổi ba mươi... bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng tôi cũng không còn nhớ nữa. tôi cảm giác như chiếc lá bị lìa cành, như hạt sương cô độc nằm trên chiếc lá ấy, mà mặt trời, mặt trăng, vạn vật, con người cũng đều ghét tôi cả. Tôi thất lạc với quê hương, với xứ sở, với đồng loại, và thất lạc ngay cả với thân xác này. Tôi cảm nhận tôi đã đầu thai nhầm thân xác, tôi cảm nhận mọi con đường đều đã bị bít lối, tôi cảm nhận mọi đích đến đều vô nghĩa và mọi con người mà tôi gặp đều vô hồn.


.........


"Còn bao lâu nữa khi ta bạc đầu, tình cờ gặp nhau, ngỡ ngàng nhìn nhau..." Còn bao lâu nữa? Tôi vẫn thường ước hẹn với sự sống vào một khoảng thời gian nhất định, chẳng hạn, năm năm hay mười năm hay chí ít cũng bạc đầu... Nhưng sự sống đâu có cho chúng ta ước hẹn. Có thể tôi có cơ hội được bạc đầu, mà cũng có khi mái tóc ấy còn xanh, có thể là năm sau, có thể là ngày mai, có thể là ngay bây giờ. Ai ước hẹn được ngày mai? 


Ai ước hẹn được sự gặp gỡ? Nếu tôi chắc chắn về thời gian thì cũng có thể tôi ước hẹn được không gian. Nhưng không thể nắm bắt được thời gian thì không gian cũng chỉ là trò chơi cút bắt. Không gian không xác định, thời gian không thể nắm bắt, nên sự gặp nhau đó mãi mãi chỉ là "tình cờ". Tình cơ gặp gỡ, tình cờ tan vỡ, tình cờ chạm mặt, tình cờ nắm tay, tình cờ tạm biệt... Tất cả đều là sự tình cờ. Đã là tình cờ, thế thì cần chi balo để chuẩn bị. Hãy cứ để tình cờ là tình cờ...


Hãy để tình cờ là tình cờ, để ta được "ngỡ ngàng". Tình cờ đến trái đất này, tình cờ ở giữa quê hương, tình cờ nói tiếng Việt, tinh cờ với thân xác này, tình cờ với mọi tương duyên trong đời, tình cờ sống và tình cờ chết... trong sự ngỡ ngàng, trong sự háo hức, trong niềm vui sướng bất ngờ. Dẹp bỏ mọi sự chuẩn bị, dẹp bỏ mọi sự toan tính, dẹp bỏ mợi lớp mặt nạ được che đậy, dẹp bỏ việc đóng kịch bản thân. Hãy cứ để ngỡ ngàng là ngỡ ngàng...



"Sớm mai thức giấc, nhìn quanh một mình, ngoài hiền nắng lóe, đàn chim giật mình..." Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, thức giấc đã lâu nhưng chưa muốn trở mình, đột nhiên nghe đâu đây lời bài hát từ xa xôi vọng lại... Tôi trở mình thức giấc...


Tuổi chưa tới bốn mươi, một sáng thức giấc, nhìn quanh một mình. Vẫn là tôi của cái tuổi lên mười, lên hai mươi, lên ba mươi. Vẫn một mình, vẫn tha thiết yêu, vẫn đau khổ và hạnh phúc vì yêu, vẫn sống đi chết lại vì yêu. Vẫn một mình... nhưng có cái gì đó đang trở mình trong tôi... 


Tôi không còn thấy tôi một mình nữa...


Tôi nhìn thấy bông hoa, ngọn cỏ, hạt sương, vạn vật mà tôi đã, đang và sẽ yêu kia cũng yêu tôi như cách tôi yêu chúng. Tôi chăm chút chúng thì chúng cũng chăm chút lại tôi, tôi tha thiết với chúng thì chúng cũng tha thiết với tôi, tôi khóc và cười cùng với chúng thì chúng cũng cười và khóc cùng tôi. Từng tia nắng lóe khiến đàn chim giật mình, từng tình yêu trao đi khiến vạn vật tặng lại. Sự cho đi đã là sự nhận lại, sự mất đi nghĩa là đã đầy tràn. Tôi là tấm gương phản ánh vạn vật và vạn vật cũng là tấm gương phản ánh chính tôi.


Tôi không còn thấy tôi một mình nữa...


Tôi nhìn thấy tôi ở trong em, nỗi khổ niềm đau của tôi cũng là nỗi khổ niềm đau của em. Tôi thôi không còn đòi hỏi, không còn ước ao, không còn mộng mơ về em nữa, và thế là em xuất hiện. Em xuất hiện trong tôi khi chính tôi không mong cầu đạt được. Em hiện hữu như cách vẫn thường hằng hiện hữu. Như ánh trăng kia vẫn mãi sáng, vẫn ở đó, dõi nhìn tôi từ tháng năm hữu hạn đến thiên thu vô hạn, chỉ có tôi vì rong ruổi chạy theo áng mây đen mà quên mất em đang hiện hữu. Tôi ở trong em và em ở trong tôi, chúng ta phản ánh lẫn nhau như đang tự soi gương chính mình.


(24/9/2023)


CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất