Đêm là của Trí Không!



Tôi à!

Trời đã sáng rồi, và tôi thì vẫn còn miệt mài trên những bản thảo của cuộc sống. Không ai nói với tôi về ngày và đêm, không ai nói với tôi về tương lai và quá khứ... và vì vậy, tôi đã đánh mất đi ý niệm về sống và chết, về được và mất, về bại và thành...

Trời đã sáng rồi, và tôi thì vẫn như thế, đối diện với chính mình, cho cái bóng héo hắt trong ánh đèn vàng chao nghiêng của thời cuộc. Không ai nói với tôi về thật và giả, về đúng và sai... và vì vậy, tôi đã đánh mất đi ý niệm về số đông và cá thể, về quy ước và điểm tựa, về xã hội và tự nhiên...

Lắng lòng nghe thực tại, tôi thấy mình phiêu lãng như một cánh chim trời. Tôi không biết ngày mai, tôi không đặt định ngày mai nên tôi không cất công tìm câu trả lời cho câu hỏi: "tôi sẽ đi về đâu?!"

Lắng lòng nghe chính mình, tôi thấy mình bất định như một ánh chớp giữa trời quang. Tôi không biết quá khứ, tôi không hoài niệm về những gì đã qua, nên tôi đã từ bỏ câu hỏi "tôi là ai giữa cuộc đời?!"

Bạn à!

Thế nào là đi đúng và thế nào đi lạc? Ôi, câu trả lời chỉ có ý nghĩa khi mỗi chúng ta luôn đặt cho mình một cái đích nào đó để đến mà thôi. Nếu không có đích thì đi đâu không còn ý nghĩa nữa, huống chi là đi lạc. Ai lại bảo kẻ lang thang - không quê hương để trở về, không căn nhà nào để đi đến - là đi lạc chứ. Không, hắn đi chỉ là hắn đang đi mà thôi!

Thế nào là nên làm và thế nào là không nên làm? Ôi, câu trả lời cũng chỉ có ý nghĩa khi mỗi chúng ta đứng xác định trên một điểm tựa nào đó, và dựa vào điểm tựa đó làm quy chuẩn cho cái đúng và cái sai thôi. Ai lại bảo kẻ không cần điểm tựa - khi coi dư luận xã hội chỉ là thứ ruồi nhặng vo ve, khi coi tiếng nói của chính mình chỉ là cảm xúc nhất thời - là điều này nên làm và điều kia không nên làm chứ. Không, hắn làm chỉ vì hắn đang làm mà thôi!

Bạn thấy không?

Trí Không mà bạn biết là như thế đó. Hắn không cần bạn hiểu, hắn ghét bạn hiểu hắn, hắn cũng sợ bạn hiểu hắn, và thực tế là bạn không muốn hiểu hắn. Và vì thế mà Trí Không thấy ở bạn sự thân thuộc. Sự thân thuộc bắt nguồn từ hai linh hồn xa lạ, đồng cảm trong tính xa lạ, và sự xa lạ gặp gỡ sự xa lạ tự nhiên sẽ trở nên thân thuộc.

Trí Không mà bạn gặp là như thế đó. Hắn ngồi trước mặt bạn nhưng hắn không ở đó. Cũng như bạn ngồi trước mặt hắn mà bạn cũng không ở đó. Hắn ở một phương trời rất khác bạn. Còn bạn tìm kiếm một hình ảnh đã đi qua trong bạn. Làm sao ta gặp nhau được nhỉ? Có đấy, ta gặp nhau vì ta đang nhìn nhau qua những hướng khác nhau, và ai dám nói rằng cả hai đang không có điểm chung?!

Tôi thấy không?

Đừng ảo tưởng về chính mình nữa Trí Không à. Không có thứ gì cho đi bất tận ngoài tình yêu, nhưng cũng không có thứ gì ảo tưởng nhất ngoài tình yêu. Vì thế, nếu có thể nói về hai chữ tình yêu, mi hãy thật thà mà thừa nhận một sự thật: ảo tưởng nhất là cho đi bất tận, cũng có thể là, thứ cho đi bất tận nhất, chẳng là gì ngoài ảo tưởng. Giữa giấc mơ về sự cho đi bất tận và ảo tưởng về khả thể của cho đi bất tận chính là Tình yêu - chiếc cầu giao thoa không hình không ảnh. Mà đã không hình không ảnh thì tình yêu có thể được gọi tên là tình yêu, hay không cần đặt tên là tình yêu, thì tình yêu cũng đã có mặt ở đó rồi???

Đừng vẽ hào quang cho những thứ vốn không có quảng tính, là mi đó Trí Không à. Mi vốn không tồn tại ở đây, nơi này, với dài rộng cao đủ để tạo nên bóng, thế thì hào quang quanh mi làm gì có thật. Cũng tương tự thế, một chiếc cầu mà hai bờ không có thật thì chiếc cầu sinh ra để làm gì. Cũng tương tự thế, cả mi lẫn hào quang quanh mi đều là ảo tưởng. Ảo tưởng về sự ảo tưởng cho những ảo tưởng được vẽ trong ảo tưởng thì hắn là cái gì???


Những suy nghiệm chập chờn trong hiện lượng nhưng lại không thể cân đo đong đếm tính suy bằng tỷ lượng, để mỗi sự gặp gỡ trở thành sự giao thoa của những ảnh hình, mà những ảnh hình đó lại chỉ là những tia điện chớp tồn tại trong sát na của ý niệm vụt qua. Hiện lượng không tỷ lượng là một giấc mơ quá đẹp, đẹp đến nỗi người ta vẫn cứ muốn tiếp tục vẽ tiếp những giấc mơ...

Những suy nghiệm chập chờn trong tỷ lượng nhưng thực tại lại giật lùi hắn về với hiện lượng chưa đủ chất để tràn ra, để mỗi sự giao tiếp trở thành những tiếng nói lạc điệu, mà những cảm xúc của cả hai như hai thế giới song trùng đang cùng tồn tại. Tỷ lượng không hiện lượng là một cuộc chơi thù thắng mà cả hai dường như là hiểu nhau nhưng vẫn nói hai ngôn ngữ của hai thế giới khác nhau...

Những tợ hiện lượng và tợ tỷ lượng cũng đẹp không kém cái mà ta gọi là hiện lượng và tỷ lượng. Bởi cuộc đời là gì nếu chẳng phải là do chính chúng ta vẽ lên qua những ước mơ. Mà ước mơ là gì nếu đó chẳng phải là chập chờn những giấc mơ được loại suy. Thế cho nên, cuộc đời đẹp vì ta muốn vẽ quá tay cho những nét chì còn đang rất nhạt, cũng như thế, cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi ta phóng thích cho sự thật được tự do, và cung cấp cho sự thật ấy được cất cánh khỏi ngục tù trần thế...


Xin đừng bảo với Trí Không về hai từ: đau khổ. Trí Không còn đang sống vì hắn còn đang muốn nếm trải đau khổ như chính người đời đang khát khao hạnh phúc. Hắn cần đau khổ vì hắn biết rằng, hạnh phúc đích thực chỉ được xây dựng từ những chất liệu của khổ đau. Thế cho nên, nếu cái tợ hiện lượng và tợ tỷ lượng kia có làm cho hắn rơi từ đỉnh cao xuống vực thẳm không đáy, thì hắn cũng biết rằng, cái khoảnh khắc xác thân tứ đại này chạm được tận cùng của vực thẳm, cũng là lúc linh hồn hắn được cất cánh bay lên.

Xin đừng bảo với Trí Không về hai từ: như thị. Trí Không đã nhìn thấy cái như thị đó đủ để hắn viết tiếp thêm từ nữa: như thị biến. Ừ thì tướng như vậy, tánh như vậy, thể như vậy, lực như vậy, tác như vậy, nhân như vậy, duyên như vậy, quả như vậy, báo như vậy, bản mạt cứu cánh như vậy... thì hãy biến chúng thành đừng như vậy. Để làm gì ư? Để giấc mơ được thành sự thật, và để sự thật được cất cánh trong giấc mơ. Mơ và tỉnh tại sao lại không thể tự tại vào ra trong sự huyền hoặc của ý niệm, trong cuộc chơi hốt hốt mà lại phiêu bồng?!


Viết dành tặng cho chính tôi trong một đêm tôi cũng chẳng biết mình
(28/8/15)

CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất