Thong dong một lối vô thường
Ta yêu những thứ trên đường ta đi
Gần xa thấp thoáng diệu kỳ
Một con châu chấu, một cành nhài thơm
Một hòn sỏi, một cọng rơm
Một chiếc lá rụng vất vương tà chiều
Một cơn gió vút cánh diều
Một dòng nước lặng trao bèo nghiêng nghiêng
Một lối cũ dấu chân riêng
Một tà áo trắng bên hiên đợi chờ
Một bóng người đứng ngẩn ngơ
Một Trí Không ấy mãi thờ... Tình yêu...
Có nhiều ngày như thế
Và Tôi là Trí Không!
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!