Đoàn viên...

Mùa Hiếu hạnh đang từng ngày từng ngày thấm dần vào máu của tôi, thông qua tiếng gọi của thời gian réo rắt. Và nó cũng đang từng ngày từng ngày đánh thức những hạt giống đang ngủ ngầm trong tâm thức của tôi, thông qua những cung bậc của xúc cảm phiêu du... Hôm nay là ngày giỗ của bố tôi...

Kể từ khi bố tôi mất cho đến nay, tôi chưa một lần được về giỗ bố tôi một ngày nào cả, vì ngày ông mất cũng là ngày mà tôi tất bật nhất với sứ mệnh của mình... Và trong những khoảng thời gian tất bật đó, chưa bao giờ tôi quên mời bố tôi một chén trà nhỏ từ phương xa... Hôm nay là ngày bố con tôi đoàn viên...


Này em...

Em có thể cùng tôi, ngồi xuống, nhấp một ly trà nhỏ, thả lòng mình theo từng nốt nhạc nhả rung được không? Nếu có thể, ở nơi xa nào đó, em đọc được dòng chữ này, xin hãy làm như vậy, tôi xin hứa dù có bận rộn đến mấy đi chăng nữa, nhất định tôi cũng sẽ ngồi xuống, lặng im, chiêm ngưỡng và tận hưởng. Tôi nhìn thấy bố tôi đang hiện hữu trong em, trong bạn đọc, trong những dòng chữ suy nghiệm miên man bất định lượng.

Này tôi...

Tôi có mặt nơi đây là nhờ cha mẹ dưỡng nuôi và tác tạo. Trong tôi có hạt giống, có hình hài, có nhân cách, có phẩm chất mà bố mẹ tôi đã gieo trồng. Tôi chưa chết, nghĩa là bố tôi chưa bao giờ mất. Và kể cả đến một lúc nào đó, theo dòng chảy của thành trụ hoại không, tôi cũng như ông, thì tôi cũng biết chắc một điều, tôi và ông đã trở thành Một rồi đó.

Bố à...

Xin đừng móm mém nói với con một câu cũ rích "Bố anh, gọi tôi có chuyện gì?!". Con đã nghe câu này đến mức bây giờ con vẫn tự thốt lên câu nói đó mỗi khi nhớ về. Bố không cần nói gì cả, cứ im lặng thôi, mỉm cười theo điệu móm mém rụng hết cả răng của bố cũng được. Móm mém già cả có cái đẹp của móm mém già cả. Và với bất cứ hình tướng nào, bố lúc nào cũng đẹp rạng ngời mà không chói lóa trong mắt con. Cứ yên tâm mà cười bố nhé!

Tôi ghét dùng từ "mùa hiếu hạnh" lắm các bạn đọc của tôi ạ. Hiếu hạnh thì làm gì cần đến mùa. Nó hằng hữu như dòng máu nuôi sống cơ thể, nó bất diệt như hơi thở vào ra mỗi ngày. Có ai chờ "mùa" mới thở, chờ thời gian thì máu mới lưu thông đâu. 

Tôi cũng ghét cả cái cách mà người ta thể hiện lòng hiếu hạnh bằng những vật phẩm hay tô vẽ. Cha mẹ không kể tháng kể ngày khi nuôi con, hà cớ gì con cái tự cho mình cái quyền đếm tháng đếm ngày nuôi cha mẹ. Cha mẹ mùa quà cho con đâu so đo hơn thiệt, hà cớ gì con cái tự cho mình cái quyền mua quà tặng cha mẹ là để thể hiện đạo hiếu. Hiếu là Tình yêu, mà Tình yêu thì tự nó có cách sống riêng của nó. Lý trí làm sao mà tính toán nổi Tình yêu.

Này em...

Tôi không có quyền yêu cầu em phải yêu bố tôi. Hẳn nhiên, theo lý lẽ thông thường, có phải bố em đâu mà em yêu đúng không nào?! Nhưng với quy luật của tình yêu, thì em yêu tôi cũng là yêu bố tôi rồi đấy. Tôi có mặt được là nhờ bố tôi, mà những hạt giống ông đã gieo đã được tái tạo và trưởng thành qua tôi. Nên em nói yêu tôi mà không yêu được bố tôi thì tôi biết là em đang nói dối tôi rồi.

Này tôi...

Nếu tôi nghĩ bố tôi đã mất là tôi đã sai. Nhưng nếu tôi chỉ hạn lượng sự có mặt của bố tôi thông qua gen di truyền trên cơ thể của tôi cũng còn nhỏ bé quá. Tôi phải nhìn xa hơn, để thấy rằng, quanh nấm mộ bố tôi nằm đó đã có biết bao con cá, côn trùng, cây cỏ sống ở trong và ở trên. Nó mọc trên mộ bố tôi, nó bơi loanh quanh đâu đó ngoài ao hồ... nghĩa là trong nó đang mang hình hài của bố tôi. Yêu bố, tôi cũng phải biết yêu đàn cá lượn ven sống, đám cỏ dại lất phất lúc chiều tà. Bố tôi mất, nhưng hình hài bố tôi phân phát cho vạn loại sinh linh. Nên mỗi lần cúi xuống hôn một ngọn cỏ, ngắm một đóa hoa hay đàn cá tung tăng bơi nhảy, tôi thấy bố tôi cũng đang mỉm cười. 

Bố ơi...

Con nói không sai chứ?... Này, con xin bố đừng nói gì cả. Con biết bố sẽ lại cười, rồi sẽ lại cất lên giọng nói đượm men say "Bố anh!". Lúc này, con chỉ mong bố ngồi cùng con, trong im lặng, cho hương trà thoảng bay, cho tiếng nhạc réo rắt đưa hai bố con ta về với thiên nhai tịch lặng. Bố mỏi lưng rồi à? Vâng! Con sẵn sàng để bố dựa vào vai của con, hoặc nằm xuống nghỉ một lát cũng được. Đừng lo, bây giờ con lớn rồi, không cần nhổ 1 sợi tóc bạc thì đòi trả công 200 đồng mua kẹo lạc nữa đâu. Bố cứ nằm xuống mà nghỉ ngơi. Con chưa xa bố, bởi con biết bố cũng chưa từng xa con...

"Bố anh, anh có thể uống trà, nhưng tôi thì phải là rượu"
"Vâng, nhưng lúc này, con muốn mời bố một ly trà, và rượu sẽ là của con"
....

(10/8/14)


Vu Lan này, ngực tôi sẽ cài đóa hồng đỏ thắm
Bởi cả Bố và Mẹ chưa bao giờ vắng mặt trong tôi

CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất