Xin chào Suy nghiệm!


"Bạn hãy nói cho tôi biết chăng... Về họ tên mà tôi đã mang..." Giọng ca da diết của nữ ca sỹ Ái Phương qua bài hát Xin chào Việt Nam cứ xoáy vào lòng tôi khi bất chợt nghe qua kênh VTV4 dành cho người Việt ở hải ngoại từ chiều cho đến tận bây giờ...

Tôi chưa từng đi nước ngoài bao giờ, nhưng cảm giác tha phương cứ đeo bám tôi mỗi ngày. Tha phương ngay trên chính quê hương của mình... Có ai thật sự hiểu được tâm thức đó chưa? Hay bạn chỉ chờ khi nào cất cánh xa quê, rồi ở một vùng miền xa lạ nào đó, nhớ về những ký ức tuổi thơ, mới bồi hồi nhớ lại hai tiếng "quê hương" thân thương ngày nào...

Trong phạm vi thế giới, Việt Nam là quê hương của tôi. Trong phạm vi Việt Nam, Ninh Bình là quê hương của tôi. Vậy trong phạm vi Tồn tại, quê hương của tôi là ở đâu?

Tôi đi tìm tôi ngay trong nền văn hoá Việt Nam, và tôi biết bản sắc thực tại của tôi có đến 99% là từ đó lưu xuất. Vậy mà trong tôi vẫn còn vọng vang một cảm giác thất lạc, nghĩa là vẫn còn đó một khoảng cách khó giao tiếp giữa tôi với người...

Tôi đi tìm tôi ngay nơi tôi đã được sinh ra, và tôi biết hình hài đang có của tôi có đến 99% là thừa hưởng gen di truyền của cha và mẹ. Cha mẹ sinh ra hình hài này, nuôi dưỡng tác tạo tôi lớn khôn, nhưng vì đâu mà tâm thức bơ vơ của tôi lại hiện hữu ngay trong vòng tay ấm áp của gia đình...

Tôi đi tìm tôi ngay trong dòng chảy tôn giáo và chính trị mà tôi đã được giáo dục, và tôi cũng biết chắc rằng tất cả những ngữ ngôn tư duy mà tôi đang mượn nó để tiếp thu, cảm nhận, suy ngẫm cũng từ đó mà ra. Ấy vậy mà vẫn còn đó 1% cắt lìa tôi ra khỏi con đường của tập thể, của đám đông, của tập quán, của truyền thống... để giờ đây tôi vẫn còn mải miết đi tìm chính mình...

"Về miền quê mà ngày đêm tôi luôn nhớ mong..." Đúng là tôi luôn nhớ mong, nhưng nhớ mong quê hương nào, khi chính tôi dẫu có đứng ngay nơi cất tiếng khóc chào đời, vẫn phảng phất một cảm thức xa lạ? Đúng là tôi luôn tìm kiếm, nhưng tìm kiếm nơi nào, khi chính tôi còn chưa biết đó có thực sự là vùng đất có thật, hay chỉ là ảo tưởng miên du?...

Sông nào cũng có nguồn, cây nào cũng có gốc, và người nào cũng có cha mẹ của mình. Nhưng đó có thật sự là câu trả lời cho câu hỏi Tôi là Ai và Quê hương của tôi ở đâu không??...

Ai có thể trả lời cho tôi biết: Tôi là ai?... ngoài cái Tên, ngoài làn da vàng, ngoài bàn chân nhỏ, ngoài mái tóc đen và bô ba trong 24 ký tự?

Có ai đó nói với tôi rằng: khởi nguồn của Tồn tại chỉ đơn giản là cuộc chơi của Hoá công... Không!! Tôi không tin Sáng thế ký. Bởi thực tế kẻ viết ra Sáng thế ký chỉ là hậu duệ hàng nghìn năm sau đó. Đã không sinh ra cùng thời với Trời đất, thì làm sao biết được đầu tiên là Trời, Đất, Ánh sáng, Thời gian... Sáng thế ký chỉ là học thuyết ảo tưởng của những kẻ đến sau.

Có ai đó nói với tôi rằng: khởi nguồn của Tồn tại là một niệm bất giác mê mờ... Không!! Tôi không tin quan điểm đó. Bởi đã mê mờ thì chẳng bao giờ biết mình mê mờ cả, còn một khi biết là mê mờ thì đã không còn mê mờ nữa. Vậy hẳn nhiên quan điểm đó chỉ dành cho những kẻ hết mê mờ, còn ai đang mê mờ thì vẫn cứ tiếp tục mê mờ... Xin gửi lại quan điểm Vô minh cho những ai hết vô minh trưng bày làm kiểng.

Ai có thể trả lời cho tôi biết: Quê hương tôi ở đâu?... ngoài địa lý vùng miền, ngoài văn hoá đám đông, ngoài tri thức kỹ nghệ và gói ghém trong mớ cảm xúc vui buồn?

Có ai đó nói với tôi rằng: khởi nguồn của Tồn tại là ngẫu nhiên theo sự vận động vật lý của những thiên thể.... Không!! Tôi không tin mọi thứ ngẫu nhiên mà lại có quy luật. Bởi chí ít người ta vẫn có thể ứng dụng những quy luật đã được nhận thức để làm lợi cho bản thân. Nói một cách khác, tôi có thể đổ thừa cho bất cứ thứ gì tôi không biết là ngẫu nhiên, và chỉ dùng nó như một giả thiết giả định cho kế hoạch lâu dài do chính tôi đã hoạch định...

Có ai đó nói với tôi rằng: khởi nguồn của Tồn tại bắt đầu từ vụ nổ Big bang, và vũ trụ giãn nở theo những quy luật nhân quả nhất định... Không!! Tôi cũng không tin quy luật. Quy luật chỉ là một ước lệ do tập thể quy ước mà thôi. Ai nói cho tôi biết tại sao lại có vụ nổ lớn? Tại sao cái chấm năng lượng vô cùng vô tận đó lại phát nổ? Tại sao không tồn tại mãi như một chất điểm mà lại vẽ bày lắm cuộc trớ trêu...

Tôi không biết tôi là ai
Nhưng ai đó có hỏi Tôi là ai? 
Tôi nhất định sẽ trả lời: Tôi là Trí Không!
Nếu ai đó tiếp tục hỏi tôi: Trí Không ở đâu?
Tôi cũng sẽ trả lời: Trí Không ở Việt Nam!

Nhưng
Trí Không, Việt Nam... chỉ là định danh có tính ước lệ tạm thời
Còn thực tế "Tôi là ai?" không chỉ là câu hỏi, chúng còn là công án cho Tồn tại
Và "Quê hương tôi ở đâu?" mới thực là con đường mà chúng ta cần tìm kiếm mỗi ngày

(4/2/14)


Xin Chào Việt Nam

Bạn hãy nói cho tôi biết chăng, về họ tên mà tôi đã mang,
Về miền quê mà tôi ngày đêm luôn nhớ mong.
Lòng tôi mong biết đất nước tôi, đất nước đã có bao đời,
Được nhìn bằng đôi mắt của mình được trở về cuội nguồn của tôi

Và qua phim Coppola,lòng thấy xót thương quê hương.
Bầy trực thăng bay trên cao, tàn phá xóm thôn nhỏ bé.
Ước mong về thăm chốn thiêng,
Mong sao quê hương dang tay đón tôi.
Mong ước đến ngày trở về,
Lòng tôi yêu mến, Việt Nam.

Tell me all about my color, my hair and my little feet
That have carried me every mile of the way.

Want to see your houses, your streets. Show me all I do not know.
Wooden sampans, floating markets, light of gold.

All I know of you is all the sights of war.
A film by Coppola, the helicopter's roar.
One day I'll walk your soil.
One day I'll finally know my soul.
One day I'll come to you.
To say hello... Vietnam.

And Buddhas made of stone watch over me
My dreams they lead me through the fields of rice
In prayer, in the light...I see my skin
I touch my tree, my roots,my begin

One day I'll walk your soil.
One day I'll finally know my soul.
One day I'll come to you.
To say hello... Vietnam.

One day I'll walk your soil
One day I'll finally know my soul
One day I'll come to you
To say hello...Vietnam
To say hello...Vietnam
To say xin chào... Vietnam
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất