Thư gửi hoa nhài (12)


Ta đã quen nhau mấy mùa trăng
Không gian xa mấy cũng chẳng màng
Thời gian lâu mấy cũng chẳng đếm
Cho tình dệt gấm giữa mưa giăng

Hoa nhài thân yêu của anh, vậy là sắp đến trung thu rồi em nhỉ?! Em còn nhớ những mùa trăng sáng của đôi ta, nơi thảo nguyên bao la tình ta đã thêu hoa dệt gấm, nơi ấm êm câu chuyện giữa ta đã cùng nhau vẽ mộng, nơi phiêu bồng thể xác đã cùng quyện chặt một thiên nhai?!

Mùa trăng?! Đêm nay trăng mười tám, trăng của những ngày mưa ngâu tháng bảy, sụt sùi tiết trời ứa lệ cho những tri ân hoài niệm dĩ vãng xa xưa, cho Ngưu Lang Chức Nữ một năm chào ngày gặp mặt, cho thất tịch năm nào hiện lại giữa mộng mị trần ai, cho hương phai theo làn tóc và cho ảo ảnh tương phùng của hội ngộ chia ly?!

Trăng thêm già và ánh trăng thêm khuyết
Tình thêm lâu và tình cũng khuyết theo mùa

Người ta hay nói trăng già là trăng tròn, có ai hay chăng trăng càng già thì càng khuyết?! Trăng non cũng khuyết mà trăng già cũng khuyết... Phải chăng những ngày trăng tròn của chúng ta đã chỉ còn là câu chuyện cổ tích thần tiên, cho mình anh giữa đêm dài liên thiên theo tự tình độc thoại, cho hư hao cũng vây bủa thân tàn...

Người ta hay nói tình càng lâu càng chặt, có ai hay chăng tình càng lâu thì càng lạnh theo mùa?! Tình ban đầu trào dâng chất ngất và tình cuối cùng cũng nhạt toẹt đầu môi... Phải chăng câu chuyện thần tiên cổ tích của chúng ta đang đi đến hồi kết, cho cái hẹn năm nào vào dịp tết cũng dần phai, cho thiên nhai cũng trở thành dĩ vãng, cho lãng đãng hương đêm còn lại mỗi riêng mình...

Hoa nhài thân yêu

Những ngày tháng bảy năm nào, những ngày mình mới quen nhau, những câu chuyện hỏi han tương giao tri kiến, những dọ dẫm làm quen như vẫn còn đọng lại đâu đây... Anh nhớ trăng tháng bảy, những đêm mưa giăng cổ độ, những lách cách phím tơ rung lên theo tiết điệu thăng trầm, của hai ta, cho hai ta, và vì hai ta... Anh nhớ...

Những ngày tháng bảy năm nay, những ngày mình đã quen nhau đủ lâu, đủ để không cần hỏi những câu tương giao tri kiến, đủ để không cần phải dọ dẫm làm quen.... Không hứa hẹn, không thề thốt, không sẻ chia... Chỉ còn là vô thanh như tất nhiên bất kỳ đoạn kết nào cũng thế... Lặng lẽ cho trầm phù phiên toả giữa thinh không... Anh nhớ...



Hoa nhài yêu thương

Như bất kỳ quy luật vô tình nào khác của định mệnh trớ trêu, hợp tan như lẽ tất nhiên của tạo vật... Anh đã không giữ em lại giữa mưa ngâu rả rích để rồi lặng lẽ nhìn cánh nhài úa tàn trong giông bão mù khơi... Anh chấp nhận trong nỗi buồn da diết và đón nó như một lẽ thường nhiên... Anh không luyến tiếc, dù còn đó rất nhiều những tơ giăng...

Anh đã để em đến theo cách em chủ động nhất có thể thì anh cũng có thể để em đi theo cách mà em có thể chọn lựa cho riêng mình... Anh sẽ không hỏi bất kỳ quyết định nào của em là tiếng nói của lý trí hay là tình đã phai phôi... Trái tim anh như căn phòng trống và chỗ ngồi của em thì vẫn còn đó như chưa hề hợp tan... Em đứng lên hay ngồi xuống, ở lại hay ra đi, chỗ ngồi đó vẫn đã, đang và sẽ mãi là chỗ ngồi đó, cho riêng em và chỉ mình em...

Anh đã không đưa ra bất kỳ quyết định nào cho riêng mình, bởi ngày ta quen nhau, như anh đã từng nói, chỉ có thể là em sẽ buông tay anh ra khi em muốn, còn anh thì không, sẽ không, và mãi không bao giờ. Bàn tay anh vẫn thế, năm ngón tròn đầy, viên mãn và tinh khôi, dìu dắt ai cần nương tựa, nắm tay ai cần hơi ấm và thả lỏng mình khi họ muốn ra đi...

Hoa nhài ơi

Mùa trăng đang đến, anh không muốn viết về khuyết tròn, nhưng những con chữ nơi bàn tay này vẫn vẽ lên những câu từ tròn khuyết. Tha lỗi cho anh vì đó không hẳn là những gì anh muốn viết, cũng không hẳn là những gì anh muốn sẻ chia. Nhưng biết đâu chính vì cái "không muốn" mà vẫn "hiển bày" đó lại có thể là những gì thật nhất giữa hai ta?

Mùa trăng đang về, anh không muốn nhìn nó, nhưng đôi mắt anh vẫn cứ ngước lên trời đêm vằng vặc một màu trăng đang bị mây đêm bao phủ. Dòng sông trăng cũng vì thế mà huyền ảo tân kỳ, nửa lấp lánh một ánh trăng đầy tròn viên mãn còn đọng lại sau mưa, nửa chở chuyên ánh trăng hư ảo đang mộng mị sương tàn. Có phải chăng dòng sông trăng đêm nay là tất cả những gì mà tình mình đang giăng mắc?

Anh thả lòng mình theo dòng chảy của sông, theo ánh trăng giăng mắc và để cho cơn gió đêm khắc khoải đẩy đưa theo bất kỳ hướng nào có thể. Hoa nhài ơi, trăng đang lăn tăn hay nước đang lăn tăn? Gió đang lăn tăn hay anh đang lăn tăn? Sương đêm đang lăn tăn hay chính anh đang vẽ vời sự lăn tăn cho thêm phần phiêu hốt?

....

Hoa nhài ơi, anh không gượng ép mặt hồ nếu gió đã muốn trôi lăn, anh không cưỡng cầu trăng sáng nếu nó đã có khuyết tròn. Thôi thì cứ tuỳ duyên mà đến, tuỳ duyên mà đi, tuỳ duyên mà ở, tuỳ duyên mà hành, tuỳ duyên mà trụ... dẫu rằng cái chữ "duyên" này khiến anh đau hơn cả những gì anh đã từng nghĩ.

Hoa nhài ơi, trăng tháng bảy không phải là kỳ trăng tháng tám, trăng mười tám chẳng phải là ngày trăng mười sáu năm nào, anh sẽ không hứa và cũng không muốn đợi cho đúng dịp đêm Thu, dẫu sao anh vẫn hy vọng ngày đó cũng sẽ là một ngày cho tao ngộ tương phùng, dẫu chẳng phải là Ngưu Lang Chức Nữ thì cũng là chú Cuội với Hằng Nga.

Hẹn em một ngày gần nhất
Đợi em từng khắc từng giờ
Dẫu cho khuyết tròn là phiêu du bất tận
Thì tình trong anh vẫn mãi là một niệm nhất như

(24/8/13)


Thư gửi hoa nhài (1) - (2) - (3) - (4) - (5) - (6) - (7) - (8) - (9) - (10) - (11) 
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
2 Comments

2 nhận xét:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất