Thư gửi hoa nhài (11)


Hoa nhài thân yêu của tôi!

Sau một ly cà phê, luôn là một đêm buồn ngủ... 

Tôi là thế, cứ chẳng có gì thì mắt cứ như cú đêm, càng kích thích thì càng buồn ngủ, càng khiêu khích thì càng chẳng muốn làm...

Sau một chuyện tình, luôn muốn yêu nhiều thêm...

Tôi là thế, đã không yêu thì thôi, đã yêu thì yêu chết bỏ, yêu điên cuồng, yêu si dại, yêu như không có ngày mai và vì thế mà khổ thân, tôi cứ yêu hoài chẳng biết chán là gì...

Hoa nhài thân mến!

Trời Sài Gòn mưa lất phất vài đêm nay, và đáng lẽ với người thì ngủ phải ngon, còn tôi thì tiếc đêm đẹp quá nên chẳng muốn ngủ tẹo nào, để sáng mai ngủ bù cho bõ ghét cái thành phố Sài Gòn ồn ào khói bụi...

Tâm thức tôi đang bối rối vài ngày nay, và đáng lẽ với người khác thì tôi khuyên là đừng suy nghĩ gì cả, còn tôi thì vì thích cái bối rối này quá nên chẳng muốn dừng suy nghĩ lại, cứ thích làm rối tung mọi thứ lên để hưởng thụ cho đến tận cùng mới thôi...

Thật là tệ với một cuộc sống quá bình yên, và vì thế, đôi khi tôi thích tạo chút sóng gió một cách rất dở hơi... Và khi sóng gió lên rồi thì tôi lại căng mình ra chống trả bão tố một cách hết sức hăng say và nhiệt huyết.

Thật là nhạt với một cuộc sống không có ngày mai, và vì thế, thỉnh thoảng tôi cũng vẽ vời một chút mong muốn xa cùng với mộng ước gần... Và khi bắt đầu vẽ lên tương lai đầy phiêu linh thì tôi lại thầm nguyện ước giá như mọi thứ tôi đang hoạch định kia đổ vỡ ngay từ bước đầu tiên.

Hoa nhài thân yêu!

Tôi biết em khổ đau lắm khi lỡ yêu tôi... Tôi rất muốn nói với em rằng, đừng yêu tôi nữa, tôi hứa sẽ đền bù em bằng tình yêu của tôi, gấp bội...  Thế nhưng khi mở miệng nói ra điều đó, tim tôi cứ nhói lên từng hồi khó tả.

Tôi biết rất rõ tôi là ai và đang đi trên con đường nào... Tôi rất muốn nói với em rằng, hãy đứng ngoài quan sát nó thôi em nhé, tôi thật sự lo cho em nếu đi chung đường... Thế nhưng khi mở miệng sẻ chia điều đó, cái bản ngã nhỏ nhen của tôi lại kéo em thêm gần.

Hoa nhài ơi!

Đã lâu tôi không viết thư cho em, ít làm thơ về em, ít chia sẻ cùng em, ít nhắn tin cho em, ít hỏi han quan tâm em... Tôi biết em buồn vì điều đó, nhưng thật là tệ, tôi lại rất muốn để em buồn, chỉ vì tôi còn buồn nhiều hơn như thế... Em đang ngủ yên dưới đáy những hiện tượng, một mạch ngầm chẳng bao giờ phai phôi, và vì thế mà tôi chẳng bao giờ quên em được...

Đã lâu tôi cứ ép bản thân mình hãy quên em đi, hãy để em yên với chăn êm nệm ấm, với hình mẫu một đứa con ngoan, một học trò giỏi, một chuẩn mực của đám đông và tập quán, và vì thế mà tôi luôn phải dặn lòng: ngủ ngoan em nhé... Nhưng thật là tệ, sao trái tim tôi vẫn cứ muốn nói cùng em rằng: tôi vẫn bên em, như thường hằng là thế, mỗi khi em buồn... Và thế là tôi lại vô tình khuấy động một mạch ngầm đang yên giấc đâu đây, và thế là những thổn thức trong tôi lại sục sôi lên những gì đang yên ả...

Hoa nhài à!

Tôi đang nói với em đó, chẳng phải rượu nói, chẳng phải men say, chẳng phải si mê rồ dại, chẳng phải tình cảm điên cuồng. Và vì tập hợp mọi thứ "chẳng phải" đó mà thành ra tôi vẫn cứ như thế này, bình tĩnh, nhẹ nhàng, trầm tư, không vội vã... Tất cả cho hai tiếng "chờ em".

Tôi đánh thức em dậy đó, mạch ngầm trong lòng tôi, không phải là hiện tượng, không phải là phút say nắng tạm thời, không phải là chút bốc đồng nghệ sỹ, không phải là cảm xúc thoáng qua hời hợt. Và vì tập hợp tất cả những thứ "không phải" đó mà thành ra tôi vẫn cứ như thế này, bên em bất cứ lúc nào em cần, lắng nghe bất cứ điều gì em nói... Tất cả cho hai tiếng "yêu em".

Tôi thức đêm đủ rồi, tôi thức ngày cũng đủ rồi, tôi đánh thức em đủ rồi, tôi ru em ngủ cũng đủ rồi, tôi khóc về em đủ rồi, tôi cười vì em cũng đủ rồi, tôi viết tất cả dành tặng em đủ rồi, tôi im lặng vì em cũng đủ rồi... Và cũng chính vì tất cả mọi thứ trong tôi đã "đủ rồi" nên bây giờ tôi rất đỗi an tâm và hạnh phúc với cụm từ đầy khẳng khái, chẳng chút gì lăn tăn: "tôi yêu em mãi mãi, hoa nhài ạ, dẫu em có là ai đi chăng nữa".


Này hoa nhài, em cứ làm những gì em muốn
Còn tôi vẫn chờ em, theo đúng nghĩa của từ "đợi chờ là hạnh phúc"
Vì sao ư?
Vì đúng là tôi đang hạnh phúc với sự đợi chờ
Chỉ giản đơn thế thôi!

(10/8/13)


Thư gửi hoa nhài (1) - (2) - (3) - (4) - (5) - (6) - (7) - (8) - (9) - (10)
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
6 Comments

6 nhận xét:

  1. *Sau một ly cà phê, luôn là một đêm buồn ngủ... * Ba chẳng phần cho con chi hết. ;(( ;((

    Trả lờiXóa
  2. Lúc nào thư gửi hoa nhài cũng mang mùa sến. Haizzz

    Trả lờiXóa
  3. Tình yêu Hoa Nhài luôn làm cho DH cảm động!
    :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cứ nói đến tình yêu là cảm động hết, tình cơ mà :))

      Xóa
Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất