Không đề



Đào sâu ba thước đất
Tự chôn mình lặng câm
Ôm nỗi buồn tuyệt tận
Phiêu phiêu một kiếp trần.

 Nhắm mắt rơi giọt lệ
Bịt tai nghe nỗi đau
Miệng cười phun máu đỏ
Đẩy cô đơn dâng tràn.

 Giơ tay với trời cao
Kéo hai vầng nhật nguyệt
Ghì ôm trong kiêu hãnh
Nuốt bão tố muộn phiền.

 Sõng soài giữa sa mạc
Cho tiếng khát cầm tù
Lặn sâu trong cát nóng
Đến tận cùng truy hoan.

 Sinh tồn xa vạn dặm
Hư vô trêu đại ngàn
Chim trời không mỏi cánh
Băng băng vượt rừng già.

Trừng trừng nhìn mây trắng
Đốt linh khí bốc lên
Mím môi phừng phừng lửa
Gọi thần chết hiện về.

 Nơi non cao u tịch
Hét lớn gợi phong ba
Nén hình hài chặt cứng
Đợi chờ ngày loãng tan.

 Buông mình xuống vực thẳm
Khơi một đám tro tàn
Gieo cô đơn trong máu
Để vẫy vùng bay lên.

Muộn phiền thề nén chặt
Để tiếng cười mở toang
Đớn đau thề ôm ấp
Thách đố... cuộc hoang tàn!


(30/7/11)

CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất