पारसंगाते




Khi hai bờ đã không còn biệt phân
Thì chủ khách đến đi cũng không còn ngăn ngại

...
Bờ chỉ là bờ khi có một dòng sông
Và sông chỉ là sông khi có ai đó cần muốn vượt
Bờ là biên tế trong mắt ai cần giải thoát
Tự tại giữa đôi bờ thì bên này có khác gì bên kia?!

Ta chỉ là Tôi khi ta tách mình độc lập
Và đấu tranh chỉ là đấu tranh khi bỏ quên mất "cái đang là"
Ta là cỏ cây, là hoa lá, là tôi, anh, và bạn
Là tất cả và cũng chẳng là gì thì đau khổ sẽ có mặt ở đâu?!
...
Nhìn một giọt nước thấy dòng sông lưu trú
Sông là giọt nước sông tưới tẩm tồn sinh
Nhìn một áng mây thấy cơn mưa hiện hữu
Mưa là áng mây mưa tắm mát địa cầu

Nhìn một bông hoa thấy đất trời quần tụ
Nắng ở trời cao hội nét đẹp tương thành
Và ngắm em chính là đang ngắm vũ trụ duyên sinh
Là tất cả, là ta và cũng là pháp thể thường hằng

...
Ngồi bờ bên này thôi mơ màng bờ bên nọ
Thì bờ này bờ nọ khắc thấy chẳng một cũng chẳng hai
Ngắm nhìn "cái đang là" trong trực giác tinh khôi
Thì "cái đang là" và "cái phải là" chỉ là sự cuồng si rồ dại

Giọt nước là dòng sông chảy trôi mãi không ngừng
Thì người quan sát cũng chính là đối tượng được quan sát
Sợi dây là sợi dây thì cần gì phải giải thoát khỏi sợ hãi
Nhìn ra chân tướng hiện tượng thì khổ đau tự khắc sẽ tiêu tan
...
Đã tự tại trong đến đi thì nơi nào chẳng là thanh tịnh
Đi đứng nằm ngồi lúc nào chẳng là hiện thể của pháp thân
(4/12/12)
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất