Mẹ ơi...

Vậy là những ngày bận rộn của con đã qua rồi mẹ à. Và như bao những lần lễ lạc liên miên khác, sau đó, con luôn rơi vào trạng thái trống rỗng đến ghê người. Con mệt mỏi với chính mình, chẳng phải vì công việc, mà con mệt mỏi vì con không thắng vượt được chính con, mẹ ơi.


Con thất bại rồi. Con thua rồi. Con không thể thắng được con, mẹ ơi! Như con rùa được bảo vệ bởi cái mai rất cứng, chỉ vì thịt của nó quá mềm. Con trai của mẹ cũng chẳng khác con rùa là bao. Con muốn lột bỏ cái mai ấy lắm, nhưng con không thể, mẹ ơi.

Con trai của mẹ đã chết không biết bao nhiêu lần rồi mẹ ạ. Nhưng cái chết này chưa nguôi thì cái chết khác lại ập tới. Chúng chồng chéo, đan xen đến mức con không còn nhận ra đâu là vết sẹo này lành da hay vết thương kia lại rỉ máu. Mẹ ơi, ngay cả chính con cũng không thể tin nổi con nữa, mẹ ơi.

Mẹ có nhìn thấy con không, giây phút này, con thèm lắm, con thèm được khóc nhưng nước mắt lại không thể rơi. Con thèm được sà vào vòng tay mẹ nhưng vẫn chỉ là cái bóng hao gầy vẫn cặm cụi đêm đêm. 

Mẹ ơi? Mẹ ở đâu? Giờ này? Lúc này? Tại sao con không thể được lớn lên một cách bình thường như bao đứa trẻ khác? Tại sao con cứ phải vác mang chiếc mai rùa trên lưng chỉ để che đậy cho cái thứ mà người ta gọi là sự sống chết tiệt này, mẹ ơi???

Mẹ ơi? Mẹ ở đâu? Giờ này? Lúc này? Tại sao con không thể yên phận như bao người khác, buông xuôi mình cho dòng chảy đưa nhau đi một cách lặng lẽ? Tại sao con cứ phải vác mang cái Tôi quá lớn trong một trái tim quá mong manh như thế này, mẹ ơi???

Chiều nay, người con gái đầu của mẹ mới gọi hỏi thăm con đấy. Chị ấy hỏi con về cuộc đời, về ý nghĩa cuộc sống và về đủ thứ trên đời. Mẹ có biết con nói với chị ấy như thế nào không? Con bảo về hai chữ "duyên và nợ", nhưng mẹ có biết không, ngay cả chính con cũng chẳng hiểu cái quái gì về hai chữ ấy cả. Con chỉ như con vẹt thôi,

Sợi dây huyết thống trong con bị đứt đoạn từ nhỏ mẹ à. Con về nhà, nơi con đã sinh ra đời, nhưng con xa lạ lắm. Con chẳng thấy có tí gì gọi là thân thiết cả. Tại con bỏ đi sớm quá ư? Hay tại mẹ đã sinh con nhầm nhà? Hay tại con chọn nhầm xác thân? Hay tại mẹ bỏ con quá sớm? Hay chính cả con và mẹ đều chỉ có duyên với nhau ở một giao điểm ngắn nào đó thôi???

Sợi dây tâm linh trong con cũng chẳng liền mạch cho lắm mẹ à. Thực tại không cho con thấy một thế giới lý tưởng mà con thầm ước ao. Con xa lạ với chính nơi con trưởng thành, và tệ hơn nữa, con xa lạ với cả chính con, mẹ ơi. Tại ước mơ của con xa vời quá phải không? Hay tại con đã vô tình đưa những nét vẽ quá đậm? Hay vì con cứ sống mãi trong ảo tưởng về một thế giới chỉ tồn tại trên trang giấy? Hay vì con thiếu vắng một người lái đò lão luyện cầm tay chỉ bảo cho con cách lèo lái con thuyền giữa bão giông???

Mẹ ơi, con mệt mỏi lắm. Chiếc mai trên thân tướng của con mỗi ngày một nặng. Con sắp quỵ gối đến nơi rồi. Mẹ yêu con không? Đôi tay của mẹ có đủ sức gỡ bỏ chiếc mai ấy không? Đường con đi còn rất dài, mà đích đến trong con thì vẫn mịt mờ khói sương, mà sức khỏe của con càng lúc càng hao dần. Con phải làm gì đây? Con sẽ đi như thế nào đây?

Mẹ ơi, con trống rỗng lắm. Bóng đen hư vô đeo bám con từ lúc chào đời cho đến nay mà con vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì thuyên giảm cả. Không những thế, con còn thấy trọng lượng của nó càng lúc càng nặng, mẹ à. Mẹ có nhìn thấy con trai của mẹ đang quỵ gối trong đêm không? Mẹ có nhìn thấy tất cả những khắc khoải của con đều chỉ nói lên một sự thật, một sự thật phũ phàng: con bất lực với chính bản ngã của mình. Mẹ ơi, con lại thua rồi, con lại trắng tay rồi, con lại thất bại rồi. Con phải làm sao đây? 


Mẹ ơi. Con muốn được nằm cạnh mẹ, lúc này, trong chiếc quan tài ấy. Con đuối sức trong cuộc chiến trường chinh này rồi. Con không thể tiếp tục chiến đấu với chính mình được nữa. Chiếc mai ấy nặng quá, con sụp ngã mất thôi!

Mẹ ơi. Ai có thể tiếp sức cho con, lúc này, con mất niềm tin vào con rồi. Con không thể đứng dậy được nữa, con cần được nghỉ ngơi. Con muốn được nằm trong vòng tay mẹ, an yên, cho cuộc thế đảo điên xua con đi bất cứ nơi nào nó muốn.

(31/8/15)


CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất