Miên man


Hoàng hôn buông đôi vai
Nét buồn ngang tầm mắt
Cung trầm lỗi nhịp điệu
Dấu chân lạc điêu tàn...

Anh đi tìm hư ảo
Nhận hoài tình phôi phai
Khói sương mờ nhân ảnh
Thoáng thoáng một hình hài...

Lá thu lay gió lạc
Qua - Nay sao quá dài
Thời gian trôi dòng nước
Gương xưa đài soi ai...

Đêm về trong xa vắng
Lồng ngực đập hư thanh
Bàn tay chùng năm ngón
Nghe hơi ấm mong manh...

Chim về nơi xa ấy
Mây trời nặng hoang mang
Miên man một tấu khúc
Vô thanh mà hoang đàng...

(5/8/13)



CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
4 Comments

4 nhận xét:

  1. Thơ đêm nên ko được.....rành mạch. (:

    Trả lờiXóa
  2. "Lá thu lay gió lạc
    Qua - Nay sao quá dài
    Thời gian trôi dòng nước
    Gương xưa đài soi ai..."

    - Quá dài! Có lẽ Cơn gió đầu là cơn gió muôn thuở, và có khi càng cố tình không lạc thì cơn gió lại càng mông lung chăng(?)

    - "Gương xưa" đài soi ai... chỉ là bóng hình trong gương mà thôi, Và tại sao ư?... Có lẽ gương xưa đã vô tình ... nên mãi mãi cứ ẩn hiện là hình bóng mà thôi!

    Trả lờiXóa
Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất