Đóa hoa chân thường

Sau một tuần "lặng", cứ ngỡ cầm máy bấm số quen quen sẽ được nghe lại giọng em thánh thót ngọt ngào, ai ngờ điều mình nhận được chỉ là nhạc chờ điện thoại... Vậy là hoa nhài nhà ta đã dỗi thật rồi...

"Lặng" để tạo một điều gì đó tươi mới, tạo khoảng cách để gần nhau thêm, hóa ra lại phản tác dụng... con gái cũng khó hiểu phết... Nàng đã quyết "lặng" thì ta cũng đành "im" vậy, biết sao bây giờ... Mở nhạc ra nghe cho có bầu có bạn thôi nào...


Chưa khi nào nghe một bài hát mà ca từ lại dài dòng như thế, đúng là anh Trịnh nhà ta thừa ngôn phong, dư nhạc điệu... Hy vọng đủ sức đối đáp để không uổng phí thời gian đã "hết mình", cả với Trịnh, cả với Khánh Ly và cả với hoa nhài thân yêu...
 

Tôi đi tìm em như hạc tìm sương
Thung sâu hun hút cánh hoa nhún nhường
Non ngàn cao vút cỏ dại tựa nương
Người tìm yếu đuối bờ môi khô cằn

Tôi tìm tình em trong làn gió mỏng
Ngày đêm âm thầm lúc nhớ lúc mong
Nhủ lòng tôi ơi đợi chờ bóng dáng
Cánh chim qua dòng ảnh tượng in sông

Tìm em mênh mang trời đất rộn ràng
Trăng soi đáy mộng ánh sáng rền vang
Nhủ lòng tôi ơi thôi đừng tuyệt vọng
Giữa chốn vô thường duyên nợ thênh thang

Lạc nhau khoảnh khắc xa nhau vô chừng
Thân thân thiết thiết chợt lại dửng dưng
Thôi nào em ơi, cùng trong hữu thể
Bốn bề hương tỏa xin hãy vui mừng

Ngồi xuống bên anh dưới chân tượng đài
Cội nguồn hiện hữu chưa từng phôi phai
Thôi nào em ơi, mưa trong gột rửa
Một đóa hoa quỳnh khai hội tái lai

Đầu đông gặp gỡ nơi tiếng kinh cầu
Tàn đông góp nhặt chút tình tương giao
Từ ngày bên em, đời bừng tiếng nhạc
Từ ngày bên em, chim hót lẫy lừng
Từ ngày bên em, sân nhà tỏa nắng
Từ ngày bên em, đêm vắng ngọt ngào

Sen hồng mấy độ, sắc nước mấy thời
Một thuở trao duyên khá được mấy mươi
Vui buồn cho nhận, tình xuân miên viễn
Tàn nở tùy thời em vẫn xinh tươi

Phù du một thoáng vườn khuya một mình
Một thời yêu dấu chân thường lặng thinh
....

Trịnh có thể thất tình nhưng Trí Không thì không. Trịnh có thể thấy đóa quỳnh tàn nở chỉ trong một đêm nhưng Trí Không còn thấy có những dấu hiệu hứa hẹn cho đóa quỳnh hoa kế tiếp. Đóa hoa của Trịnh vô thường trong sự phù du của đời sống nhưng đóa hoa của Trí Không thì mãi hằng cửu giữa thực tại vui tươi...
(23/6/12)
ĐÓA HOA VÔ THƯỜNG
NS: Trịnh Công Sơn
Tìm em tôi tìm mình hạc xương mai
Tìm trên non ngàn một cành hoa khôi
Nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối
Một bờ môi thơm, một hồn giấy mới
Tìm em tôi tìm, nhủ lòng tôi ơi
Tìm đêm chưa từng, tìm ngày tinh khôi
Tìm chim trong đàn ngậm hạt sương bay
Tìm lại trên sông những dấu hài

Tìm em xa gần, đất trời rộn ràng
Tìm trong sương hồng, trong chiều bạc mệnh
Trăng tàn nguyệt tận chưa từng tuyệt vọng đâu em
Tìm trong vô thường có đôi dòng kinh, sấm bay rền vang
Bỗng tôi thấy em dưới chân cội nguồn
Tôi mời em về đêm gội mưa trong
Em ngồi bốn bề thơm ngát hương trầm
Trong vườn mưa tạnh, tiếng nhạc hân hoan
Trăng vàng khai hội một đóa hoa quỳnh

Từ nay tôi đã có người có em đi đứng bên đời líu lo
Từ nay tôi đã có tình có em yêu dấu lẫy lừng nói thưa
Từ em tôi đã đắp bồi có tôi trong dáng em ngồi trước sân
Từ em tôi đã đắp bồi có tôi trong dáng em ngồi trước sân

Mùa đông cho em nỗi buồn, chiều em ra đứng hát kinh đầu sông
Tàn đông con nước kéo lên, chút tình mới chớm đã viên thành

Từ nay anh đã có nàng biết ơn sông núi đáp đền tiếng ca
Mùa xuân trên những mái nhà có con chim hót tên là ái ân

Sen hồng một nụ, em ngồi một thuở
Một thuở yêu nhau có vui cùng sầu
Từ rạng đông cao đến đêm ngọt ngào
Sen hồng một độ, em hồng một thuở xuân xanh
Sen buồn một mình. Em buồn đền trọn mối tình

Một chiều em đứng cuối sông gió mùa thu rất ân cần
Chở lời kinh đến núi non, những lời tình em trối trăn
Một thời yêu dấu đã qua gót hồng em muốn quay về
Dù trần gian có xót xa cũng đành về với quê nhà

Từ đó trong vườn khuya
Ôi áo xưa em là một chút mây phù du
Đã thoáng qua đời ta
Từ đó trong hồn ta ôi tiếng chuông não nề
Ngựa hí vang rừng xa vọng suốt đất trời kia
Từ đó ta ngồi mê để thấy trên đường xa
Một chuyến xe tựa như vừa đến nơi chia lìa

Từ đó ta nằm đau ôi núi cũng như đèo
Một chút vô thường theo từng phút cao giờ sâu
Từ đó hoa là em một sớm kia rất hồng
Nở hết trong hoàng hôn đợi gió vô thường lên
Từ đó em là sương rụng mát trong bình minh
Từ đó ta là đêm nở đóa hoa vô thường
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất