Ngày mới của riêng mình


6 giờ sáng...

Trời còn đang chập choạng tối... vác ghế bố ra vỉa hè ngồi, dưới khóm trúc nhỏ trước phòng, bên cạnh hương của ly cà phê thơm phức, tiếng nhạc Kitaro réo rắt, đôi mắt hướng về phương Đông xa xăm đón người bạn cố tri... mặt trời...

6 giờ 30 phút sáng...

Một vầng mây hồng dần dần xuất hiện, ánh bình mình khẽ vén tấm màn mỏng từ từ ló dạng, tỏa ánh sáng nhẹ như sương giăng xuống trần gian đang còn ngái ngủ trong một buổi ban mai thanh bình...

7giờ...

Bình minh khoan khoái vươn ra khỏi lớp mây hồng hào bao phủ, ánh sáng tỏa dần xuống chiếc ghế bố đang ngước nhìn về phía chân trời xa xăm, hương cà phê quyện cùng ánh sáng ban mai tạo thành vầng hào quang rực rỡ... đôi mắt xa xăm nặng dần... nặng dần vào giấc ngủ xa xăm, thanh bình... tiếng nhạc Kitaro tiễn linh hồn người xưa về cố quận...

12giờ trưa...

Mặt trời đứng bóng... ánh nắng chiếu thẳng vào đôi mắt của khách lữ hành đang phiêu bồng trong thế giới của riêng nó... nhẹ nhàng... nhẹ nhàng... khóm trúc xôn xao trong cơn gió của những buổi lập xuân, hương cà phê quyện tròn, phất phơ, kẻ bộ hành khẽ trở mình về phía tây, đôi mắt vẫn mộng mị xa xăm trong một buổi trưa huyền ảo...

3 giờ chiều...

Mặt trời ngả dần về phía tây, ánh sáng vàng vọt, vài chiếc lá trúc rơi lả tả theo cơn gió chiều, hương cà phê lang thang cùng với áng mây xanh thẫm,  tiếng nhạc Kitaro chậm dần... chậm dần... nửa như ai oán, nửa như van nài, nửa như lưu luyến, nửa như vấn vương cho một chiều ly biệt, kẻ bộ hành khẽ xoay lưng, tiếp tục thế giới ảo mộng của riêng mình...

6 giờ chiều...

Vầng mây đen từ từ tỏa rộng ra tứ phía, ánh hoàng hôn khép nép ẩn mình nơi cuối chân trời xa xăm, khóm trúc đung đưa vài chiếc lá còn sót lại trên cành, cơn gió lạnh lách mình qua những tàng cây nhỏ, xuyên thẳng vao đôi mắt mộng mơ của kẻ bộ hành, ánh sáng mờ dần... mờ dần... đôi mắt từ từ hé mở ... chào đón một buổi bình minh... của riêng nó...

6h 30 tối...

Mặt trời đã khuất hẳn sau rặng núi xa xa, ly cà phê nguội ngắt, tiếng nhạc Kitaro im bặt, bầu trời le lói vài ánh sao, khóm trúc trước mặt ủ rủ như gần như xa, đôi mắt kẻ lữ hành... lại từ từ tỏa ánh sáng ban mai trong thế giới phiêu du và mộng mị...

... Một ngày mới lại bắt đầu.... 
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất