Chào 2018 và Chào 2019...

Chào 2018

Tôi đã bấm con số 2018  đến 3 lần mới đúng. Tại sao lại thế nhỉ? Tại vì cái con số 2018 chẳng để lại gì trong tôi ngoài đơn giản chúng chỉ là cầu nối giữa 2017 và 2019 ư? Tại vì không có con số 2018 thì 2017 hay 2019 hay đại loại bất cứ con số nào trong dãy số tự nhiên đều trở nên vô nghĩa hết. Vậy nên, tuy chẳng đọng lại gì, chúng cũng quan trọng như bất cứ con số nào khác vậy.

Chào 2019

Năm 2019 là con số của ngày mai. Mà ngày mai thì làm gì đã có. Chúng chỉ là con số ước lệ để cái được gọi là hôm nay có ý nghĩa tồn tại mà thôi. Vì nếu không có ngày mai thì sao được gọi là hôm nay, sao còn có ngày hôm qua. Nên tuy ta biết con số 2019 chỉ là con số ước lệ, con số chưa hiện hữu, nhưng vì 2018 hiện hữu mà 2019 thành hình. Cho nên, chào, 2019 là chào cái chưa có mặt nhưng lại là chào cái có thật. Cái có thật của tương lai vì cái hiện tại đang có thật.


2018 thân mến!

Chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là ta đã tạm biệt nhau rồi. Nhớ mới ngày nào, chúng ta đã từng chào nhau như lần đầu gặp gỡ. Tôi háo hức về cậu, tôi tò mò về cậu, tôi vẽ đủ thứ ước mơ về cậu và tôi cũng khấm khá lo lắng về cậu. Vì sao vậy? Vì cậu là một hình ảnh của tương lai, thứ duy nhất không nằm trong tay tôi. Cậu quá ư bất định. Cậu tạo cho tôi đầy dẫy những cảm xúc đan xen. Và theo bất cứ nghĩa nào, cậu luôn có một cái gì quá ư đặc biệt...

Thế rồi 365 trôi qua, mỗi ngày mỗi ngày tôi khám phá cậu, tôi tan biến mình trong từng giờ từng khắc trôi qua của cậu. Tôi hy vọng để rồi thất vọng. Tôi không cầu xin nhưng lại được ban cho. Tôi cố trốn chạy thì cậu lại kéo tôi về đối mặt. Tôi can đảm đối mặt thì cậu lại ẩn khuất thực tại giữa bao lớp sương mù. Cậu chơi trò ú tim cùng tôi trong suốt 365 ngày. Tôi càng tìm cậu thì cậu lại càng tìm mọi cách tránh tôi....

Để rồi, khi tôi đã chán, đã đủ mệt mỏi, đã đủ những căng thẳng, đã đủ những sầu bi thì cậu lại thình lình xuất hiện trước mặt tôi... trong một tích tắc của chiếc kim giây đồng hồ... Năm 2018 đang dần hết...

2019 thân mến!

Khi chiếc kim đồng hồ của năm 2018 đang cạn dần theo từng hạt cát trôi, cậu lại thình lình gõ cửa căn phòng đơn độc của tôi, báo hiệu một năm mới lại đến. Cậu lại mang theo biết bao tư trang hành lý, nào là ước mơ, nào là hy vọng, nào là mong muốn, nào là những điểu thiếu thốn chưa đủ đầy... Cậu mang tất cả những tư trang y như năm 2018 đã đến gõ của phòng tôi vậy. 

Khi tôi còn chưa kịp nói lời tạm biệt 2018, chưa kịp nhận ra một sự thật phũ phàng: 2018 cũng chẳng 2017 là bao... Nói theo ngôn ngữ nhà Thiền là chưa đến núi thì tò mò háo hức biết bao về núi, đến rồi mới Ngộ ra núi chỉ là núi mà sông cũng chỉ là sông, không gì khác... Thì cậu lại đến. Cậu thật quỷ quyệt, quỷ quyệt y như anh chàng 2018 láu cá vậy. Vì sao? Vì cậu không cho bất cứ ai cơ hội nhận ra sự thật đó, thì cậu lại quăng quật người ta tiếp tục với mớ bòng bong về tương lai... lại là một tương lai đầy bất định, đầy háo hức và tò mò.

Cái sự quỷ quyệt láu lỉnh của thời gian biến tôi thành con rối. Con rối của những ảo tưởng, của những nét vẽ dở dang không định hình. Thời gian chơi trò cút bắt với tất cả chúng ta, nghiệt ngã thay, ta biết rõ điều đó nhưng ta lại không thể tránh được. Ta như con thiêu thần, cứ lao tới, với tốc lực tối đa, chỉ để... chết!


Các cậu thân yêu của tôi!

Tôi đã tham gia trò chơi này gần 40 năm rồi. Con số 40 thật ra cũng chỉ là trò chơi khác do các cậu bày vẽ ra để lừa phỉnh nhân gian. Nhưng thôi thì đang sống trong nhân gian đành tạm gọi là những con số. 40 năm, 20 năm, 60 năm hay bất kỳ con số nào... cũng chỉ là ước lệ, cũng chỉ là trò chơi ú tim đó. Nhưng tạm gác dài dòng về nó lại đã. Tôi chỉ muốn nói: tôi bắt đầu thấy chán trò chơi của các cậu rồi.

Các cậu đã chán chưa? Các cậu tạo ra cái gọi là thời gian để khiến con người phân chia thanh xuân và già cả, các cậu tạo ra thời gian để kèm vào đó nội hàm của trải nghiệm sống, là sự nghiệp thiên thu... như một mồi lửa béo bở kéo tất cả những con thiêu thân cắm đầu vào đó. Đôi khi tôi tự hỏi khoảnh khắc là gì? thiên thu là gì? sống không ai biết tên tuổi và lưu danh đến vĩnh cửu có gì khác nhau?... Những câu hỏi như vậy cứ khiến tôi day dứt mãi.

Trăm năm của tôi là bao ngày ngoài cái trái đất này, ngoài cái thiên hà này, và cả vũ trụ ngoài kia? Tôi nhớ mãi những câu chúc tụng "vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" dành cho các vĩ nhân, các vị vua... nhưng dù có là minh quân hay bạo chúa, cái "vạn tuế" ấy thực tồn tại trong bao lâu, bao xa? Lâu là một khái niệm tạm bợ và ước lệ, như ngồi đánh bài thì cả ngày cũng nhanh mà chờ ai đó chỉ 5 phút thôi cũng đã là lâu. Cho nên, vạn năm là lâu hay mau? lâu với loài người nhưng là bao so với tuổi thọ của trái đất? so với tuổi thọ của vũ trụ. Nên cứ đâu đó tôi nhìn thấy cái bảng hiệu "muôn năm" là tôi lại buồn ói các cậu ạ. Còn xa nữa? Bao nhiêu thì gọi là xa? 100km là xa hay 1m là xa? Tôi cũng thấy "xa" cũng là một khái niệm ước lệ nốt. Người ta bỏ hẳn cái trăm km đất đai của tổ tiên để lại chỉ để bảo vệ vững chắc cái ngai vàng, nhưng người ta sẵn sàng kiện nhau cả chục năm nếu có vô tình xây sang nhà hàng xóm một bức tường gạch 10cm... Đấy, trò chơi của các cậu đặt bày ra thật có lắm trò để kể.

Thời gian thân yêu của tôi ơi...

Theo ước lệ của nhân tình, theo trò chơi của các cậu... Tôi cũng tham gia vào đó như một thành tố không thể tách rời. Nhưng tôi chỉ muốn nói: hãy để tôi chơi cho vui, nhưng đừng biến tôi thành người trong cuộc. Tôi chán ngán cái sự nghiệp thiên thu vĩnh cửu mà các cậu lừa phỉnh nhau lắm rồi. Tôi lỡ sinh ra rồi, thì hãy để tôi chơi theo cách của "lỡ", nghĩa là, mũi tên đã bắn ra khỏi dây cung, thì hãy để cái tên ấy được tự do bay theo chiều kích tự nhiên của nó. Đừng quan tâm đến bia, đừng quan tâm đến sức gió. Nó đã bay, đang bay và khi nào hết lực thì... mặc xác nó.

Theo cách tính của nhân gian, thì tôi cũng đã bước vào tuổi trung niên... Ừ thì trung niên nghĩa là mọi thứ đang nằm trong giai đoạn chín muồi. Nhưng cái gì chín? trải nghiệm? trí tuệ? sức lực? sự nghiệp? tầm nhìn? ước mơ? hoài bão? tham vọng?... Ô, lại ba cái thứ "bả" độc dược chết người. Tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì đáng gọi là ngọt ngào trong đó cả. Vậy cho nên, thời gian thân yêu ơi, hãy cứ để tôi tụ và tan như một cơn gió vô tình, như một áng mây vô danh, như một dòng nước lặng lẽ. Tôi biết tôi sẽ không chết đi theo thời gian đâu, bởi tứ đại này có hoại diệt thì một phần thân xác của tôi sẽ lại được tiếp nối bởi con cháu, bởi những đoá hoa, bởi những ngọn cỏ, bởi những cơn gió, bởi những áng mây, bởi những hạt sương trĩu nặng đang đọng lại trên chiếc lá vô hình nào đó...


Cho nên, thời gian ơi
Trò chơi của các cậu hãy cứ tiếp tục
Chào 2018 và Chào 2019
Gặp nhau cũng là tạm biệt
Như tiếng "chào" là dành cho phút giây gặp gỡ lẫn chia ly
(31/12/2018)


CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất